Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 49: Thấy bà cô tổ

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Khương Mật liếc cô ta một cái, trong đầu bỗng nhớ đến miêu tả trong tiểu thuyết về đôi mắt biết nói của nữ chính, trong đôi mắt đó rõ ràng viết: “Chẳng lẽ anh ấy không định đợi cô sao?”

Khương Mật bật cười, chậm rãi rửa bát, tùy ý vẩy vẩy nước, nhàn nhạt đáp: “À, đi tìm đội trưởng xin giấy giới thiệu để mua ngói rồi. Tống thanh niên trí thức và Cố thanh niên trí thức cũng biết đấy, có ngói thì vẫn hơn mà.”

Nào, tới đánh nhau đi! Nếu cô dám động tay, tôi sẽ nằm ra đất ngay! Không có mười quả trứng gà, tôi nhất quyết không chịu dậy!

Tống Phù bị chặn họng, đôi mắt biết nói hơi rũ xuống, ấp úng nói: “Ngói đương nhiên là tốt, chỉ là… Khương thanh niên trí thức không cần đi sao? Ngói không dễ mua, để Tạ thanh niên trí thức đi một mình không biết đến bao giờ mới xong?”

Khương Mật không hiểu sao Tống Phù có cái thái độ này, ngay lúc này cô không tiện suy xét sâu, chỉ làm như không nghe ra ẩn ý, vẫn cười cười đáp: “Biết làm sao được, cậu ấy nói không muốn để tớ chạy tới chạy lui cực nhọc mà.”

Tống Phù hoàn toàn cứng họng.

Bên cạnh, Trần Tinh bỗng bật cười khẩy một tiếng. Không biết tiếng cười này nhắm vào Khương Mật hay Tống Phù, nhưng Khương Mật nghĩ chỉ cần không đụng đến cô, cô đều có thể mắt điếc tai ngơ. Còn nếu có ai muốn trêu chọc cô, thì xin lỗi, không dễ đâu!

Mọi người im lặng, chỉ có Trần Nhất Đông nghe hết câu chuyện kinh ngạc lẫn hâm mộ, trợn to mắt kêu lên: “Mua ngói á? Đó cũng tính là đồ quý đấy!”

Anh ta không nghi ngờ khả năng mua ngói của Tạ Văn Cảnh mà giơ ngón cái khen ngợi ngay trước mặt Khương Mật: “Đồng chí Tạ thật bản lĩnh!”

Khương Mật chỉ cười, không đáp.

Chuyện xảy ra vào sáng sớm ở ký túc xá thanh niên trí thức, Khương Mật chẳng để tâm, nhưng một số người lại âm thầm quan sát.

Tuy nhiên, vì không quen thân, họ không bình luận gì. Ngược lại, Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên vốn biết chuyện Tạ Văn Cảnh và Khương Mật muốn xây nhà, và thấy mình chẳng có việc gì nên quyết định theo đội sản xuất đi giúp một tay.

Khương Mật vừa ra khỏi cửa để tìm thợ mộc, hai người kia đã len vào đội xây nhà từ lúc nào.

Dĩ nhiên, Khương Mật không biết chuyện đó. Lúc này, cô đang đi dọc con đường trong thôn, men theo ký ức tìm đến nhà thợ mộc.

Sau này, đại đội Thượng Nguyên được chia thành 14 tiểu đội. Ví dụ, đội Trúc Nguyên nơi nhà cô ở chỉ có 18 hộ, trong khi đội Điền Nguyên đông hơn, có hơn 40 hộ. Nói chung, dân số không nhiều.

Còn hiện tại, thôn được chia thành bảy tiểu đội, mỗi đội khoảng 200 người, do các đội trưởng phụ trách, giúp quản lý hiệu quả hơn.

Dù cách chia hiện tại khác với sau này, Khương Mật biết rõ thợ mộc giỏi nhất thôn là một người thuộc đội Lê Nguyên, tên là Khương Minh Vi. Xét theo vai vế, ông là cụ tổ ba đời của cô. Khi cô còn nhỏ, ông đã qua đời, thậm chí con trai ông cũng không còn, chỉ còn cháu trai là một ông lão tóc bạc. Dù vậy, tay nghề thợ mộc của gia đình ông vẫn nổi danh khắp vùng.

Khương Mật không định tìm ai khác mà đi thẳng đến nhà ông. Để tránh lộ sơ hở, cô cố ý chặn mấy đứa trẻ trong thôn lại, làm bộ hỏi xem ai là thợ mộc giỏi nhất. Khi nghe chúng trả lời đúng như dự đoán, cô mới hài lòng tiếp tục đi.

Bất chợt, cô khựng lại, nheo mắt nhìn người phụ nữ trung niên phía trước, dù còn trẻ nhưng lại chống gậy, bước đi chậm rãi như rùa bò.

Ơ… Cô hình như vừa nhìn thấy cụ cố của mình thì phải?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)