Editor: Hye Jin
____________
Tạ Văn Cảnh từ chối. Anh lắc đầu: “Không cần, tớ đi một mình là được. Dẫn cậu theo khó xoay sở hơn, với lại tớ không chắc mấy giờ mới về.”
“Nếu cậu không có việc gì thì hôm nay đi tìm thợ mộc đặt đóng nội thất đi. Tớ không muốn ngủ trên giường tre nữa, ít nhất phải có giường gỗ.”
“Không chỉ giường, bàn ghế, tủ quần áo cũng cần. Còn cả tủ bát trong bếp, giá phơi đồ. Đúng rồi, tớ cần cả chậu tắm và chậu giặt nữa, mỗi thứ hai cái.”
Khương Mật: “… Được rồi, lát nữa ăn sáng xong tớ sẽ đi tìm thợ mộc.”
Tạ Văn Cảnh hài lòng gật đầu, sau đó hai người tiếp tục bàn bạc về việc trồng rau.
Mỗi thanh niên trí thức được phân một phần đất riêng. Đương nhiên, Khương Mật và Tạ Văn Cảnh không muốn để đất hoang phí. Họ vẫn phải trồng trọt, nếu không cả năm chỉ có thể đổi rau với dân làng, như vậy quá tốn kém.
Không thể sống qua ngày như thế mãi được.
“Cà tím, ớt, mướp đắng, mướp hương, bầu, các loại đậu… người trong đội chắc chắn có dư cây giống, đến lúc đó chúng ta đến xin một ít là được, như vậy nó dễ sống hơn.
Nhắc đến trồng rau, Khương Mật có rất nhiều chuyện để nói. Cô từng cùng bà nội trồng từ dưa hấu đầu năm đến khoai tây, cải dầu, củ cải cuối năm, miễn cưỡng được coi là một “cao thủ làm vườn“.
Hơn nữa, cô rất có khiếu trong việc trồng trọt, chắc chắn không đến mức nuôi cây xương rồng cũng chết.
“Giờ đã qua mùa trồng tỏi rồi, tỏi bây giờ đều đang lên mầm, trước khi tới đợt trồng tỏi tiếp theo thì chủ yếu vẫn là ăn củ tỏi cũ. Còn hành, gừng, hẹ, kiệu thì có thể trồng ngay, chúng lớn rất nhanh, đặc biệt nếu bón phân gà thì càng tốt.”
Tạ Văn Cảnh không ngại học hỏi: “Bón cái gì?”
“Chính là phân gà trong chuồng.”
Tạ Văn Cảnh: “… Ồ.”
“Đợi nhà xây xong, chúng ta cũng có thể bắt tay vào chuyện trồng rau. Tớ đoán chẳng mấy chốc đội sản xuất sẽ bắt đầu cải tạo ruộng để ủ phân.”
Hiện tại không có máy móc hiện đại, ngay cả ngựa và bò trong đội cộng lại cũng chỉ có sáu con. Đội sản xuất có hơn bốn nghìn mẫu ruộng, nếu không bắt đầu sớm, e rằng đến lúc cấy mạ sẽ ảnh hưởng đến vụ mùa.
“Hơn nữa, dù đội không cho phép lên núi đào măng đông hay măng xuân, nhưng khi măng con mọc lên, trong thôn sẽ không cấm mọi người đi bẻ. Lúc đó tớ sẽ đi theo bẻ măng hai ngày. Giờ tớ đang nghĩ đến việc lên núi hái rau dớn đây.”
Măng ở đây có nhiều loại, trừ măng đắng ra thì loại nào cũng ngon. Mùa măng sắp đến rồi, Khương Mật tất nhiên không muốn bỏ lỡ.
Tạ Văn Cảnh nghe vậy, gật đầu tiếp thu, còn giơ ngón tay cái lên khen: “Không hổ người từng trải!”
Khương Mật hất cằm, nom vô cùng đắc ý.
Bữa sáng ở ký túc xá thanh niên trí thức chỉ có cháo loãng nấu với khoai lang và rau khoai tây.
Tuy không đến mức loãng đến độ có thể soi gương, nhưng rau khoai tây bây giờ đã già, ăn rất khó nuốt.
Ngay cả Khương Mật – người từng trải qua cuộc sống thiếu thốn – còn thấy khó ăn, huống chi là Tạ Văn Cảnh.
Có mỗi bát cháo mà suýt nữa anh không nuốt trôi, cuối cùng phải cố uống như uống thuốc bắc. Ăn xong, anh lập tức vớ lấy bánh bao nhân thịt để át đi vị khó chịu trong miệng, sau đó rửa bát qua loa rồi nhanh chóng đạp xe chạy mất.
Nhìn bóng lưng Tạ Văn Cảnh như thể có chó đuổi sau lưng, ánh mắt Tống Phù lóe lên một cái. Cô như vô tình nói: “Ủa, Tạ thanh niên trí thức đi rồi sao? Không phải nói muốn xây nhà à? Sao vội thế?”