Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 47: Đi mua ngói

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Khương Mật đi dạo một vòng quanh khu ký túc xá thanh niên trí thức.

Trong sân hiện tại trồng ba phần năm là khoai tây, phần còn lại là rau diếp, đậu Hà Lan, đậu ván, củ cải, cải thảo, mầm tỏi, v.v.

Có thể thấy rõ, việc trồng trọt ở đây chủ yếu vẫn là để no bụng. Nhưng khoai tây cũng là món cô thích, dù làm món ăn hay bánh khoai tây, cô ăn mãi không thấy ngán.

Sau này, cô phải trồng một ít, đến lúc thu hoạch có thể nhờ Tạ Văn Cảnh nấu cho mình ăn. Trước khi xuyên không, cô rất thích bánh khoai tây của KFC và McDonald's, cháo trứng bắc thảo thịt bằm cũng không tệ chút nào.

Món ngon đúng là thứ không nên nghĩ đến, nghĩ một cái là thèm ngay.

Cô liếm môi, cố gắng đè nén cảm giác thèm ăn.

Bây giờ vẫn đang ở ký túc xá, không thể ăn uống quá khoa trương, có gì ngon phải đợi đến khi dọn ra ngoài rồi hãy ăn lén.

Hơn nữa, hiện tại Chúc Ngư đang dốc sức ôn thi đại học, cô ngại không muốn nhờ cậu ấy đi mua đồ ăn cho mình. Cô đã hẹn rồi, đợi cậu ấy thi xong, cậu ấy sẽ đi dạo phố mua thật nhiều đồ ăn cho cô.

Khương Mật mang theo niềm mong chờ về tương lai tươi đẹp, chầm chậm quay lại sân trước khu ký túc. Thấy bữa sáng vẫn chưa xong, cô đi đến bên cạnh Tạ Văn Cảnh, nhìn cậu ấy đang hâm nóng bánh bao, cười hỏi: “Hôm nay cậu có dự định gì không?”

“Tớ định đi một chuyến lên công xã, có khi còn phải đến huyện nữa.”

Khương Mật: “???”

Cô nhìn cậu ấy với vẻ mặt “Cậu điên rồi à?“. Nhìn thấy cậu ấy không hề nói đùa, cô thu lại biểu cảm kinh ngạc, im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu lên công xã làm gì?”

Hôm qua đi bộ chưa đủ mệt hay sao?

Mặc dù nhờ viên thuốc tăng lực, cô không còn cảm giác mệt mỏi gì mấy, cơ mà tâm lý có chút kiệt sức.

Không ngờ trong hoàn cảnh này, Tạ Văn Cảnh còn định lên công xã, thậm chí đến cả huyện.

Cho dù là đi mua nồi niêu xoong chảo cũng không cần gấp như vậy, nền móng nhà vẫn chưa đào xong mà.

Tạ Văn Cảnh nháy mắt đầy ẩn ý: “Dù gì cũng phải mua sắm ít đồ dùng trước, nếu không đến lúc nhà xây xong rồi, chúng ta sẽ không kịp chuẩn bị. Hơn nữa, phải đi tìm ít ngói về chứ, chẳng lẽ cậu muốn lợp mái nhà bằng rơm à?”

Dù cả hai đều xây nhà, vì nhân công nhiều, nguyên vật liệu có sẵn, thay vì trả công bằng cơm, họ quyết định trả thêm mỗi người một hào một ngày.

Theo ước tính của đội trưởng, căn nhà của họ chậm nhất là bốn, năm ngày nữa có thể dọn vào ở.

Tuy nhiên, đội sản xuất không có ngói, nếu muốn lợp mái bằng ngói, họ phải tự đi mua. Chuyện mua ngói không phải ai cũng có cách.

Khương Mật nháy mắt đáp lại: “Vậy tớ đi với cậu.”

Hai người cùng xây nhà, không thể để mình Tạ Văn Cảnh làm hết mọi chuyện được.

Cô biết bây giờ muốn mua gạch ngói không dễ. Cô có thể mua từ cửa hàng trong nhóm chat phát lì xì, làm như vậy sẽ không giải thích được nguồn gốc, lại còn dễ bị điều tra.

Thời buổi này, ngói cũng được coi là “hàng giá trị lớn“. Nếu họ mua được ngói để lợp nhà, không cần nói đâu xa, cả đội chắc chắn sẽ bàn tán xôn xao.

Khương Mật đã tính toán xong, nếu cô đi cùng, lúc cần giúp thì cô giúp, còn không thì chỉ đứng làm nền.

Trong cửa hàng nhóm chat phát bao lì xì có nhiều thứ hữu ích, đến lúc cần biếu xén, cô có nhiều lựa chọn hơn. Biết đâu có thể dùng được.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)