Editor: Hye Jin
____________
Khương Mật thậm chí còn trồng cả củ cải trắng để sau này hái lá phơi khô, rồi gieo thêm cải cúc để nấu lẩu hoặc làm nhân bánh bao.
Có điều, hiện tại tinh thần lực của cô không đủ mạnh, thế nên mỗi luống đất không quá lớn, lượng rau trồng ra chỉ vừa đủ cho cô và Tạ Văn Cảnh ăn hàng ngày.
Khương Mật không vội. Giờ cô đã đến đại đội Thượng Nguyên rồi, cô nên từ từ bồi bổ cơ thể. Dù có Đại Lực Hoàn hỗ trợ, cô vẫn mong muốn cơ thể mình trở nên khỏe mạnh, thay vì phải dựa vào thuốc bổ để duy trì sức lực.
Sau khi trồng rau xong, cô cuộn mình trong chăn, tìm một tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, Khương Mật bị tiếng động trong ký túc xá thanh niên trí thức làm thức giấc. Cô ngái ngủ mặc quần áo, ra ngoài rửa mặt. Đến khi nước lạnh chảy vào miệng, cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Thấy cô đi ra, Chu Thục Na – người phụ trách nấu bữa sáng hôm nay cười hỏi:
“Khương thanh niên trí thức, cậu muốn ăn cùng bọn tớ không?”
Nghe vậy, Khương Mật quay sang nhìn Tạ Văn Cảnh. Thấy cậu ấy gật đầu, cô cười đáp:
“Được, để tớ đi lấy lương thực.”
Tối qua, cô đã biết quy tắc ăn cơm ở ký túc xá: mỗi người tự nộp khẩu phần lương thực cho từng bữa, sau đó người nấu sẽ chia đều. Dù có thể bị ai đó ăn gian một chút, nhưng đây là chuyện khó tránh khỏi.
Dù Khương Mật không thiếu ăn mặc, cô cũng không muốn bị xem là kẻ ngốc để người khác lợi dụng.
Cô mang phần lương thực buổi sáng của mình giao cho Chu Thục Na, rồi tiện thể đi dạo một vòng xem xét tình hình khu tập thể.
Hôm qua mới đến, cô bận lo chuyện xây nhà, sau đó trời tối nên vẫn chưa có cơ hội quan sát nơi này.
Trong khi đó, Tạ Văn Cảnh nhóm bếp để hâm nóng bánh bao và màn thầu. Không có than đá chẳng sao, dùng than củi cũng được.
Đại đội Thượng Nguyên thuộc vùng núi phía Nam, mùa đông rất lạnh. Khác với miền Bắc có giường sưởi và tường sưởi, người miền Nam chỉ có thể sưởi ấm bằng than củi. Than này thường được tích trữ từ quá trình nấu nướng, đun nước quanh năm.
Vương Kiến Quốc thấy động tác nhóm lửa của Tạ Văn Cảnh hơi vụng về, liền bước tới giúp đỡ. Vừa nhóm lửa, anh vừa hỏi: “Tạ thanh niên trí thức, hai người ra ngoài dựng nhà rồi, sau khi xây xong chắc sẽ không ăn cơm ở đây nữa nhỉ?”
“Ừ, khi nào chuyển ra ngoài thì sẽ tự nấu ăn. Bên đấy cách không xa lắm. Mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông không phải đi làm thì chẳng ai muốn rời khỏi nhà đâu. Tớ nghe nói mùa đông ở tỉnh Hồ Nam cũng lạnh lắm, ngoài sưởi than và mặc thêm áo dày thì chẳng còn cách nào khác.”
Vương Kiến Quốc cười ha hả: “Cũng không đến mức đó, nếu ra ngoài ở thì tốt nhất nên tích trữ than củi. Cậu có thể mua một cái hũ để bảo quản than, đậy kín lại thì lửa sẽ tắt, dần dần tích góp thì đến mùa đông là đủ dùng.”
Thấy Tạ Văn Cảnh có vẻ không thiếu tiền, Vương Kiến Quốc lại bổ sung: “Nếu cậu có phiếu than, có thể mua than đá. Nếu không, đến mùa đông, người trong thôn sẽ đốt than vang, cậu có thể đổi lấy.”
Tạ Văn Cảnh chưa nghe qua “than vang” là gì, anh nhạy bén nhận ra thứ này chắc chắn tốt hơn than củi bình thường. Anh bèn đưa cho Vương Kiến Quốc hai viên kẹo trái cây để cảm ơn rồi quyết định hỏi Khương Mật xem “than vang” là gì.
Dù sao thì, xuống nông thôn rồi, cái gì cần học vẫn phải học. Không thể nào… ăn cơm mềm được đâu ha?
.. .Nhưng mà, ăn cơm mềm cũng không tệ lắm nhỉ?