Editor: Hye Jin
____________
Nghĩ vậy, Khương Mật chỉ vào vị trí đó và hỏi Tạ Văn Cảnh: “Cậu thấy chỗ này thế nào?”
Tạ Văn Cảnh nhìn cô thật sâu, không phản đối: “Được.”
Thế là hai người quyết định chọn mảnh đất đó, rồi cùng đội trưởng bàn bạc việc bắt đầu xây nhà vào ngày mai.
Hiện tại, đội sản xuất không quá bận rộn, chưa đến mùa trồng lúa hay khoai lang, khoai tây trong ruộng cũng chưa đến lúc thu hoạch, hoàn toàn có thời gian giúp họ xây nhà.
Trước khi nhà hoàn thành, Khương Mật và Tạ Văn Cảnh vẫn phải quay lại chỗ tập trung thanh niên trí thức để tạm trú.
Cũng không còn cách nào khác. Nhưng với viễn cảnh có một căn nhà riêng trước mắt, cả hai không phản đối chuyện tạm thời ở chung với đám thanh niên trí thức.
Cứ xem như… tạo quan hệ trước vậy. Biết đâu sau này còn phải cùng nhau ra đồng làm việc, dù không ở chung cũng không thể hoàn toàn tách khỏi tập thể thanh niên trí thức.
Sau khi bận rộn lo xong việc xây nhà, hai người lại cùng nhau đến kho nhận khẩu phần lương thực tháng này. Dĩ nhiên, “tháng này” không có nghĩa là từ hôm nay đến cuối tháng, mà là từ hôm nay đến cùng ngày của tháng sau.
Khương Mật và Tạ Văn Cảnh không có ý kiến gì, đương nhiên cũng không dám có ý kiến.
Đến khi Khương Mật mở túi ra xem, một trong hai túi nhỏ là... lúa? Cô không dám tin mà đưa tay chọc thử một cái. Ôi trời ơi, cứng thật đấy, là lúa hạt chưa xay vỏ!
Thông thường, một cân lúa chỉ xay được khoảng bảy lạng gạo.
Đại đội Thượng Nguyên cấp cho các thanh niên trí thức mỗi tháng 30 cân lương thực, trong đó 20% là lương thực tinh và 80% là lương thực thô, nghĩa là có 6 cân lúa và 24 cân lương thực thô.
Nhìn kỹ lại, phần lương thực tinh này rõ ràng có nước lẫn vào rồi.
Cô lại mở túi đựng lương thực thô ra xem, cả một túi đầy khoai lang.
Khương Mật hít sâu một hơi rồi cẩn thận buộc túi lại.
Cũng may cô có bàn tay vàng! Cô nhất định phải mua cả trăm cân gạo trắng trữ trong không gian, sau đó cùng Tạ Văn Cảnh từ từ ăn dần.
Cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ mặc cậu ấy ăn một mình, bởi vì cô không biết nấu ăn, vẫn phải dựa vào anh để có bữa ngon.
Không biết Tạ thiếu gia có ngại ăn cơm mềm không nữa, nhưng mà không sao, cơm mềm ấy mà, càng ăn càng thơm!
(“Ăn cơm mềm” là cách nói trêu đùa chỉ đàn ông sống dựa vào phụ nữ.)
Tạ Văn Cảnh nhìn Khương Mật cười ngốc một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
“Cậu cười ngây ngô cái gì vậy?”
Khương Mật: “...”
Tạ Văn Cảnh đưa tay xoa đầu cô: “Đi thôi, về ký túc xá thanh niên trí thức sớm nghỉ ngơi một chút. Tối nay hâm nóng bánh bao, màn thầu rồi pha cốc sữa bột uống đỡ nhé? Đợi khi nào dọn ra ngoài ở, tớ sẽ làm đồ ngon cho cậu.”
Nghe vậy còn gì mà không đồng ý chứ? Khương Mật gật đầu liên tục, sau đó hơi ngập ngừng nói: “Đến lúc đó, tớ cũng sẽ mời cậu ăn ngon nhé?”
“Cậu biết nấu ăn sao?”
Khương Mật: “… Rút dao ra đi!”
Tạ Văn Cảnh bật cười sảng khoái. Mãi đến khi về đến ký túc xá thanh niên trí thức, anh mới nhịn cười và trở lại dáng vẻ lười biếng, uể oải thường ngày.
Ký túc xá trí thức của đại đội Thượng Nguyên, ngoài bảy trí thức mới đến, còn có chín người cũ, tổng cộng là chín nam bảy nữ đến từ khắp mọi miền đất nước.