Editor: Hye Jin
____________
Bước vào trong, Khương Mật còn thấy cả bí thư chi bộ của đại đội Thượng Nguyên, cũng là người thuộc thế hệ có chữ “Khương”, tuổi tác lớn hơn Khương Quang Triều nhiều. Nghĩ một chút, cô lập tức nhớ ra ông là ai.
Khương Quang Ân, ông chú của ông nội cô. Nghe nói trước đây ông từng làm người hầu cho nhà giàu, thật hay giả thì cô không rõ. Dù sao, điều đó không ảnh hưởng đến việc ông là nhân vật có tiếng ở đại đội Thượng Nguyên.
So với Khương Quang Ân, người mà Khương Mật nhớ rõ hơn chính là con trai ông, Khương Huy Liên, vì ông ấy là người duy nhất ở đại đội Thượng Nguyên bị lao lực mà chết.
Mộ của ông nằm ngay gần mộ của bà cố cô, coi như là “hàng xóm”.
Khương Mật nghĩ kỹ lại, lúc này có vẻ như Khương Huy Liên vẫn còn sống khỏe mạnh.
Cô mím môi, cùng Khương Quang Triều và Khương Dương Sinh đến văn phòng đội trưởng để xác định vị trí nền đất, sau đó bàn bạc kiểu nhà sẽ xây.
Thực ra, cả hai không định làm gì to tát. Dù biết nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì họ sẽ ở lại đại đội Thượng Nguyên khoảng bảy năm, chỉ cần đảm bảo sự riêng tư.
Khương Mật cũng không yêu cầu gì quá cao. Chỉ cần có một phòng ngủ, một nhà bếp, một phòng tắm, một nhà vệ sinh và một bức tường bao quanh là đủ.
Ngược lại, yêu cầu của Tạ Văn Cảnh cao hơn một chút. Ngoài những điều kiện giống Khương Mật, anh còn muốn có một phòng khách.
Điều này khiến Khương Mật hơi kinh ngạc. Cô khẽ hỏi: “Cậu muốn phòng khách làm gì?”
Tạ Văn Cảnh chớp mắt, thành thật trả lời: “Chẳng phải sau này chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm sao? Chẳng lẽ cứ ăn trong bếp à?”
Ủa? Ở trong bếp mắc gì không ăn cơm được?
Khương Mật thật sự muốn nắm lấy vai vị thiếu gia chưa từng động tay vào việc bếp núc này mà lắc mạnh hai cái. Đã đủ gây chú ý rồi, ít nhất nên khiêm tốn một chút đi chứ!
Tạ đại thiếu gia lại chẳng có ý định thu mình chút nào. Anh tiếp tục: “Hơn nữa, sau này chúng ta cũng sẽ cùng nhau học. Thêm cả Đổng Tự Nhiên và Tưởng Khoa Học nữa, chắc chắn phải có một không gian rộng hơn chứ.”
Nếu chỉ có phòng ngủ mà không có phòng khách, không tránh khỏi lời ra tiếng vào.
Bình thường hai người họ đi lại thân thiết đã đủ gây chú ý, nếu còn thường xuyên ra vào phòng nhau, chẳng mấy chốc sẽ bị lời đàm tiếu nhấn chìm. Mà bảo họ không qua lại với nhau thì cũng không được. Chưa kể bàn tay vàng của anh còn dựa vào Khương Mật, chỉ riêng chuyện đó thôi đủ khiến anh cần tiếp xúc với cô nhiều hơn.
Dù sao hai người là đồng hương, dễ nói chuyện hơn hẳn!
Sau một tràng lý luận của Tạ Văn Cảnh, Khương Mật suy nghĩ rồi gật đầu đồng tình: “Cũng có lý.”
Sau khi bàn bạc xong, hai người không chậm trễ nữa mà báo ngay nhu cầu của mình với đội trưởng. Khi chọn vị trí đất trống để xây nhà, ánh mắt Khương Mật lập tức dừng lại ở một nơi quen thuộc.
Chính là vị trí nhà của cô trước khi xuyên không! Cô không chỉ quen thuộc với nó nhất, mà gần đó còn có một con suối nhỏ nước mát về hè, ấm về đông.
Nếu ở đây, việc lấy nước sẽ vô cùng thuận tiện. Còn chuyện sau này họ rời đi, căn nhà có thể được giao cho người khác trong đội sản xuất hoặc để ông bà cô xây nhà mới cũng không chừng?
Dù thế nào đi nữa, trước khi rời đi, cô sẽ sắp xếp ổn thỏa căn nhà, không để mảnh đất này rơi vào tay người khác.