Editor: Hye Jin
____________
Nghe đội trưởng đồng ý, Tống Phù lập tức nhìn về phía Tạ Văn Cảnh. Cô biết anh rất giàu, lại không thích sống chung với người khác, chắc chắn sẽ muốn xây nhà riêng.
Còn về phần Cố Tư Ngôn, tuy cô thích Cố Tư Ngôn, nhưng cũng hiểu rõ hoàn cảnh của anh. Gia đình anh gặp biến cố bất ngờ, cả anh lẫn Trần Tinh đều không còn bao nhiêu tiền và phiếu.
Họ có thể lo ăn uống hàng ngày, nếu xây nhà thì được cái này mất cái kia, cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Vì thế, Tống Phù vẫn quyết định đi theo con đường trong giấc mơ của mình: đợi khi Tạ Văn Cảnh xây nhà xong, cô sẽ dọn vào ở cùng.
Quả nhiên, Tạ Văn Cảnh lên tiếng: “Đội trưởng, cháu và Khương Mật muốn tự xây nhà riêng. Vậy không biết bên đội có thể hỗ trợ sắp xếp vật liệu và nhân công giúp chúng cháu không?”
Nói rồi, anh nhìn sang Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên: “Tưởng thanh niên trí thức, Đổng thanh niên trí thức, hai cậu thấy thế nào?”
Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên do dự một lúc rồi nói: “Bọn tớ muốn xem xét tình hình khu tập thể trước đã.”
Sau khi vào xem một vòng, họ quay lại và nói: “Tạ thanh niên trí thức, bọn tớ thấy điều kiện khu tập thể khá ổn, nên quyết định ở lại đây.”
Khi nói những lời này, cả hai có chút ngại ngùng, lo lắng rằng Tạ Văn Cảnh sẽ nghĩ họ bỏ rơi đồng đội. Nhưng Tạ Văn Cảnh hoàn toàn không có suy nghĩ đó. Anh chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó quay sang nói với Khương Quang Triều:
“Đội trưởng, chỉ có cháu và Khương thanh niên trí thức muốn ra ngoài xây nhà riêng ở.”
Lời này lập tức khiến đội trưởng khó xử. Ông nhìn Khương Mật rồi lại nhìn Tạ Văn Cảnh, hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Hai đứa là vợ chồng à?”
Khương Mật: “…”
Tạ Văn Cảnh: “…”
Tạ Văn Cảnh hít sâu một hơi, cố gắng giữ nụ cười: “Không phải, chắc cháu diễn đạt chưa rõ ý. Ý cháu là cả cháu và Khương thanh niên trí thức đều muốn xây nhà, mỗi người một căn, làm hàng xóm của nhau.”
Khương Quang Triều thầm nghĩ: Vậy thì còn chấp nhận được! Sắc mặt ông dịu đi đôi chút. Ông gật đầu: “Được, vậy hai đứa theo chú đến trụ sở đội để bàn bạc việc xây nhà.”
“Những người còn lại không muốn xây thì cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Xế chiều thu dọn hành lý xong thì đến kho của đội để nhận khẩu phần lương thực tháng này.”
Nói đến đây, sắc mặt Khương Quang Triều lại có chút khó coi.
Nhìn đám thanh niên trí thức này là biết không phải dạng chăm chỉ lao động, thế mà yêu cầu lại nhiều. Nhất là cô gái vừa mở miệng hỏi chuyện xây nhà lúc nãy, trời ạ, cô ta còn mang giày da và mặc váy liền!
Ở thủ đô giờ này chắc thời tiết chưa ấm lắm đâu nhỉ? Ở đây mà còn phải khoác áo ngoài cơ mà! Đúng là nhân tài hiếm có. Nghĩ đến việc sau này đội sản xuất có lẽ phải nuôi cả đám thanh niên trí thức này, đầu ông đau nhức muốn nổ tung.
Khương Dương Sinh hiểu suy nghĩ của đội trưởng, song chính sách từ trên đưa xuống là vậy, họ chẳng thể làm gì khác. Muốn trả người về? Nói thì dễ chứ trả kiểu gì đây?
Mọi người mang tâm sự trong lòng nên bước chân nhanh hơn hẳn. Vì chỗ tập trung thanh niên trí thức cách trụ sở đội không xa, chỉ mất vài phút là đến nơi.
Khương Mật và Tạ Văn Cảnh nhanh chóng quan sát trụ sở đội. Chỉ cần liếc qua, Khương Mật đã nhận ra nơi này chính là căn nhà của địa chủ Khương Đăng Vân ngày trước.
Lúc nhỏ, cô thường dẫn em họ đến đây chơi, rất quen thuộc với cấu trúc của căn nhà này, nên không cần nhìn kỹ.