Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 36: Tại sao không giống trong mơ?

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Sao lại không giống trong mơ? Rốt cuộc là sai ở đâu? Là Tạ Văn Cảnh, hay là Khương Mật?

Tại sao mọi chuyện khác xa giấc mơ của cô như vậy?

Tống Phù siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Thỉnh thoảng, cô lại ngước nhìn về phía Tạ Văn Cảnh và Khương Mật, cảm thấy đôi mắt nhói đau, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không rõ nguyên do.

Khi mặt trời lên cao, từng nhóm thanh niên trí thức lần lượt được các đội sản xuất đến đón.

Những người còn lại trong văn phòng thanh niên trí thức bắt đầu lo lắng. Họ tự hỏi liệu có phải đội của mình ở quá xa huyện hay không. Hay là đội đó không hoan nghênh thanh niên trí thức nên cố tình phủ đầu, muốn họ nếm chút khó khăn?

Khi bầu không khí căng thẳng dâng lên, đội đón người của đại đội Thượng Nguyên cũng đến.

Trái với dự đoán của Tạ Văn Cảnh, họ không dùng xe kéo tay hay xe bò mà là hai chiếc xe ngựa. Tuy nhiên, nói là xe ngựa thì cũng không hẳn, vì thực chất chỉ là hai con ngựa kéo theo hai chiếc xe kéo.

Nhìn thấy hai chiếc xe này, Tạ Văn Cảnh bật cười: “Xem ra tớ không cần phải đẩy cậu đi rồi.”

Dù không chắc liệu xe có chỗ cho người ngồi hay không, ít nhất cũng có thể chở hành lý. Giờ chỉ còn xem đội sẽ sắp xếp như thế nào.

“Ngựa và bò đều rất quý giá, cậu không thấy các đội khác dù có chỗ trống cũng không muốn để thanh niên trí thức lên xe à?”

Khương Mật phân tích theo quan sát của mình. Dựa vào hiểu biết về thời đại này, cô hiểu được một chuyện, ngựa và bò là “sức lao động” quan trọng, thậm chí trong mắt nhiều người, chúng còn hữu ích hơn thanh niên trí thức nhiều.

Quả nhiên, dù có hai chiếc xe, chúng chỉ được dùng để chở hành lý của thanh niên trí thức và một số hàng hóa mà đội sản xuất tranh thủ vào huyện nên mua luôn.

Khương Mật liếc nhìn, thấy trên xe có bốn bao phân bón. Cô nhớ lại, thời điểm này vẫn chưa đến mùa ươm mạ lúa nước, nhưng vì đại đội Thượng Nguyên cách huyện Huệ An khá xa, bình thường nếu không có việc quan trọng thì họ sẽ không vào huyện.

Lần này có lẽ là nhân dịp đến đón thanh niên trí thức nên tiện thể mua phân bón.

Vào những năm này, phân bón là thứ vô cùng quý giá. Một đội sản xuất bình thường có khi cả năm cũng chỉ gom được hai bao phân, vậy mà lần này đại đội Thượng Nguyên lại có đến bốn bao, chắc hẳn họ đã tích góp rất lâu rồi.

Vừa suy nghĩ, Khương Mật vừa cùng Tạ Văn Cảnh, Đổng Tự Nhiên và Tưởng Khoa Học tiến về phía đội đón người của đại đội Thượng Nguyên. Đột nhiên, cô khựng lại, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Cô vừa định bước lên thì bị ai đó kéo mạnh lại, lời sắp nói ra bị nuốt vào trong.

Khương Mật quay đầu nhìn người đang giữ mình – chính là Tạ Văn Cảnh. Cô gượng cười: “Sao vậy?”

Tạ Văn Cảnh nhìn cô, ánh mắt lo lắng, chỉ lắc đầu nói: “Tớ vừa xin phép đội trưởng, hành lý của bọn mình sẽ buộc vào xe đạp, tớ sẽ đẩy, còn cậu thì ngồi lên xe ngựa.”

“Hả?”

Nhìn dáng vẻ có phần hoảng hốt của Khương Mật, nỗi lo trong lòng Tạ Văn Cảnh càng sâu hơn. Anh hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Không đợi Khương Mật trả lời, anh lại tiếp: “Thật ra cậu cũng biết mà, những người cậu nhìn thấy ở đây...”

“Tớ biết.” Khương Mật ngắt lời cậu ấy, khóe môi nhếch lên: “Tớ biết mà.”

Cô chỉ hơi mất kiểm soát khi nhìn thấy ông nội trẻ hơn mấy chục tuổi. Dù biết rõ họ không phải cùng một người, nhưng khi sống ở cùng một nơi và có cùng một khuôn mặt, cô vẫn không khỏi xúc động.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)