Editor: Hye Jin
____________
Tạ Văn Cảnh nghiêm túc gật đầu, cảm thấy bình giữ nhiệt rất cần thiết. Dù là con trai hay con gái đều phải uống nhiều nước nóng!
“Chúng ta còn phải đi qua cửa hàng thực phẩm phụ một vòng. Không biết tình hình ở chỗ thanh niên trí thức thế nào, hay là không mua thịt ở nhà máy thịt nữa? Nếu cần nấu ăn, tớ có thịt xông khói và lạp xưởng.”
Mặc dù đã đủ gây chú ý rồi, nhưng Khương Mật vẫn không muốn vừa mới xuống nông thôn đã vội mua thịt.
Chủ yếu là hôm nay có thể phải ăn chung với những người ở ký túc xá thanh niên trí thức, nếu bị phát hiện mua thịt mà không chia sẻ thì không hay, mà mang ra chia thì cô thấy không được ổn.
“Được, vậy mua trước dầu, muối, xì dầu, giấm, những thứ còn lại khi nào có thời gian thì mua sau.”
Thế là hai người mua dầu, muối, xì dầu, giấm, rồi đến trạm lương thực mua mười cân gạo. Cuối cùng, họ đổi được một đôi sọt tre gắn trên xe đạp ở trạm lương thực, một bên để bếp lò, nồi sắt, dao bếp, ấm đun nước; bên kia đặt bình giữ nhiệt, gạo, dầu, muối, xì dầu, giấm.
Như vậy, mấy thứ nặng nề cầm trên tay được giải quyết một cách nhẹ nhàng.
“Lát nữa đến trạm thanh niên trí thức, hành lý khác có thể buộc lên xe đạp.” Tạ Văn Cảnh vừa nói vừa vỗ lên yên xe: “Nếu đội sản xuất đến bằng xe bò chỉ chở được hành lý, tớ sẽ lấy hành lý của hai đứa mình xuống, để cậu ngồi xe. Còn nếu xe bò chở được cả người lẫn hành lý, thì cậu và hành lý cứ lên xe, tớ đạp xe chở những thứ này.”
Thấy cậu ấy tính toán chu đáo, Khương Mật hỏi vặt ngược lại: “Nếu đội sản xuất chỉ cử người đến mà không có phương tiện di chuyển thì sao?”
Tạ Văn Cảnh nhìn đống hành lý, do dự một chút rồi nói: “Vậy cậu và hành lý cứ lên xe, tớ đẩy cậu đi?”
Khương Mật không nhịn được, bật cười ha ha.
Chưa bàn đến việc hai người mang theo đồ đạc và xe đạp về trạm thanh niên trí thức có gây chú ý hay không, Khương Mật cảm thấy trong khoảng thời gian tới, Tạ Văn Cảnh chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán chính trong lúc trà dư tửu hậu của đám thanh niên trí thức.
Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên tỏ ra kinh ngạc trước việc Tạ Văn Cảnh mua luôn một chiếc xe đạp. Nhìn hai người họ đang háo hức muốn thử, Tạ Văn Cảnh dứt khoát đưa xe cho họ đạp một lúc.
“Cậu nói xem, mua xe đạp bây giờ chẳng khác nào chúng ta mua siêu xe hồi đó nhỉ?”
Tạ Văn Cảnh siêu nhỏ giọng, nói chỉ đủ cho mình Khương Mật nghe, Khương Mật nghiêm túc gật đầu: “Tớ thấy cậu chắc không hiểu đâu.”
Tạ Văn Cảnh sờ cằm: “Cũng đúng ha, hình như nhà tớ có điều kiện khá tốt.”
Hai đời đều có điều kiện gia đình rất tốt.
“Sao tớ cứ muốn đánh cậu mấy phát thế nhỉ?”
Tạ Văn Cảnh vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, lời nói chẳng có chút thành ý gì: “Người ta nói đánh là thương, mắng là yêu, Khương Tiểu Mật, không phải cậu thích anh rồi đấy chứ?”
Vừa nói, anh còn làm bộ làm tịch vuốt mặt mình: “Cũng tại sức hút không thể kìm nén này của anh đây quá hấp dẫn người ta mà.”
Bị đổi tên còn bị nghi thích cậu ta, Khương Mật: “… Cút đi!”
Tạ Văn Cảnh thành công chọc tức Khương Mật phồng má như cá nóc, còn bản thân thì cười như một con gà mẹ.
Đứng không xa hai người, Tống Phù thu lại ánh nhìn hướng về phía họ, cụp mắt che đi sự u ám trong đáy mắt.