Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 34: Sự thật không như ý muốn

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Khương Mật cảm thấy đôi khi mình suy nghĩ quá nhiều, thành ra không vui, sống không được thoải mái.

Bây giờ thực sự phải đến đội sản xuất Thượng Nguyên rồi, nếu ký túc xá thanh niên trí thức quá tồi tàn, nhiều người chen chúc, hoặc có người sống không hòa hợp thì cô phải chấp nhận sao?

Đặc biệt là trong tập thể đó còn có cả nam nữ chính và nữ phụ. Một nhân vật pháo hôi như cô phải ở chung với bọn họ sao?

Cô đã quá thảm rồi, vốn dĩ đang chuẩn bị thi đại học, lại bị kéo đến đây làm pháo hôi chịu chết.

Chẳng lẽ cô không thể sống thoải mái một lần sao?

Cả đời người có được mấy lần làm lại từ đầu chứ? Đâu phải ai cũng có được cơ hội như cô và Tạ Văn Cảnh chứ?

Đã đến nước này rồi, tại sao không tận hưởng cuộc sống cho trọn vẹn?

Đột nhiên, Khương Mật vỗ vai Tạ Văn Cảnh: “Tớ thấy cậu nói rất có lý, ủng hộ cậu!”

Mua xe đạp thôi mà, cô cũng mua! Đợi xe bên phía Phi Yên tiên tử chuẩn bị xong, cô lén tráo đổi là được!

Thật tiếc, ý tưởng thì rất hay, nhưng khi đến cửa hàng bách hóa ở huyện, Khương Mật phát hiện ra chỉ có duy nhất một chiếc xe đạp – chiếc Phượng Hoàng 28 huyền thoại ...

Khương Mật đoán đây chắc hẳn là “bảo vật trấn tiệm” của cửa hàng, vì nó được lau sáng bóng đến mức có thể phản chiếu rõ từng sợi lông mi của người nhìn.

Thứ này không hề rẻ, giá những 180 đồng, chưa kể còn phải có phiếu xe đạp mới mua được.

Nghe nói dòng xe nữ loại 26 inch thì rẻ hơn một chút, chỉ cần 160 đồng cộng thêm phiếu xe đạp là có thể sở hữu.

Khương Mật nhìn Tạ Văn Cảnh móc tiền và phiếu ra mua xe, trong lòng không khỏi cảm thán, bảo sao trong rất nhiều tiểu thuyết niên đại đều nhấn mạnh xe đạp là một món đồ lớn, bình thường chẳng ai dễ dàng đem cho mượn. Quả thật là quá đắt!

Ba của nguyên chủ làm việc ba tháng chưa chắc mua nổi một chiếc xe đạp, huống hồ lương tháng của rất nhiều người thời điểm này chỉ rơi vào khoảng hai đến ba chục đồng.

May mà cô có “bàn tay vàng“.

Tạ Văn Cảnh đẩy chiếc xe đạp tới thì thấy Khương Mật đang ngẩn người, anh dừng xe lại: “Cậu không mua chút gì sao?”

Khương Mật “à” một tiếng: “Hình như chẳng có gì cần mua, nhiều thứ tớ đều đã mang theo rồi.”

Nói xong, cô ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nếu cậu mua bếp, vậy tớ sẽ mua nồi và gia vị nấu ăn.”

Những thứ cần thiết thì phải sắm sửa, còn những thứ khác thì thật sự không quan trọng, chỉ cần che giấu tốt không để lộ sơ hở là được.

Thực ra, mua trong cửa hàng của nhóm lì xì sẽ rẻ hơn rất nhiều. Hơn nữa, cửa hàng trong nhóm lì xì có đủ loại hàng hóa, phong phú hơn hẳn so với cửa hàng bách hóa.

Tuy nhiên, Khương Mật biết dù có “bàn tay vàng”, cô không thể hoàn toàn dựa vào nó để sống. Nếu không, sớm muộn gì cũng bị phát hiện rồi bị lôi ra nghiên cứu, mang đi giải phẫu.

“Được.” Tạ Văn Cảnh gật đầu đồng ý. Anh biết Khương Mật không phải kiểu người thích chiếm lợi từ người khác. Có lúc cậu ấy tính toán rất rõ ràng, thôi không vội, còn nhiều thời gian.

Thấy Tạ Văn Cảnh không tranh cãi với mình, Khương Mật thở phào nhẹ nhõm.

Cô tìm đến quầy bán nồi sắt và bình giữ nhiệt, mua một chiếc nồi sắt hai quai và một con dao bếp, sau đó mua thêm một chiếc bình giữ nhiệt và cuối cùng là một ấm đun nước bằng sắt.

Khi thanh toán, cô quay sang bàn bạc với Tạ Văn Cảnh: “Tớ mua trước một chiếc bình giữ nhiệt, bình thường dùng để uống nước, còn nước rửa mặt, ngâm chân thì dùng ấm đun nước.”

“Đợi khi nào rảnh mình quay lại mua thêm một bình nữa, chứ lần này mua nhiều quá mang không hết.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)