Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 33: Bàn bạc

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Cô suýt nữa tát cho cậu ấy một cái. Cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Dám so sánh cô với chó? Đồng hương gặp nhau không ngờ bị đâm mấy nhát thế này!

Chẳng phải gặp được người quen nơi đất khách quê người là một trong bốn niềm vui lớn của đời người sao? Vậy mà tại sao đến lượt cô thì chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào?

Để tránh tức chết, Khương Mật dứt khoát kéo câu chuyện về chủ đề ban đầu, nghiêm túc hỏi: “Hôm nay cậu nhất định mua xe đạp sao?”

Cô đã đặt mua một chiếc xe đạp từ Tức Trần, bây giờ xe đạp là một món đồ lớn, để tránh bị nghi ngờ có “xe từ trên trời rơi xuống”, cô chắc chắn phải mua một chiếc tương tự trước rồi lén tráo đổi. Và cho dù như thế, cô cũng chưa nghĩ đến chuyện mua ngay bây giờ!

Ít nhất phải đến khi ổn định ở đội sản xuất đã chứ!

Tạ Văn Cảnh thấy cậu ấy không nói gì về chuyện mát xa nữa thì cũng không nhắc lại nữa. Nghe cậu ấy hỏi, liền đáp: “Dù sao cũng phải mua thôi. Hôm nay tớ còn định mua thêm ít lương thực tinh và một cái bếp lò. Chẳng lẽ để tớ xách chúng đi bộ mấy chục cây số à?”

Ai mà biết đội sản xuất Thượng Nguyên sẽ đón người bằng phương tiện gì? Ai chắc chắn họ có xe chở không?

Với Tạ Văn Cảnh, ngoài cái bàn tay vàng chết tiệt đó là không thể chống lại ra, thì anh vẫn luôn tin vào việc tự thân vận động hơn là trông chờ vào người khác.

Khương Mật ngẩn ra một lúc, rồi nhỏ giọng nói: “Chẳng phải còn có trợ cấp an cư sao? Chúng ta mới đến, chưa có công điểm, chắc đội sản xuất sẽ cấp một ít lương thực để cầm cự chứ?”

Cô không hiểu lắm về chuyện này, nhưng số tiền trợ cấp lên đến 200 đồng, chắc không đến mức không đủ lo nổi một tháng lương thực chứ?

Tạ Văn Cảnh nghe vậy thì liếc nhìn cậu ấy: “Nghe nói ngoài việc cấp nhà ở, dụng cụ lao động, thì cũng có lương thực, nhưng điều kiện mỗi nơi mỗi khác.”

“Cùng một lượng lương thực, đội sản xuất có điều kiện tốt thì chia theo tỷ lệ ba phần lương thực tinh, bảy phần lương thực thô, đội sản xuất khó khăn thì có khi toàn là lương thực thô, thậm chí có khi chỉ được khoai tây, khoai lang.”

Nói xong, anh lại liếc cô thêm một lần: “Cậu thấy thế nào? Chỉ ăn cơm khoai lang, cơm trấu, cơm khoai tây, cậu chịu được không? Riêng tớ là không chịu nổi đâu.”

Khương Mật: “... Tớ cũng không chịu nổi á!”

Không phải cô làm màu, mà thật sự cả hai đều đã quen với cuộc sống sung túc ở thời hiện đại.

Dù trước khi xuyên không, Khương Mật là con nhà nông thôn, song bữa nào cũng có cơm trắng hoặc mì, bún.

Cô từng ăn rau dại, chỉ là rau dại ở đội sản xuất Thượng Nguyên chủ yếu là rau đắng, cải hoang, cần nước.

Cô không thích ăn mấy thứ đó lắm, ngay cả khi ăn rau dại, gia đình cô vẫn dùng dầu động vật để xào, một năm chỉ ăn vài lần.

Cô thích măng và rau dớn, mà mấy món đó chỉ ăn cho vui miệng thôi.

Thấy cô im lặng, Tạ Văn Cảnh nói tiếp: “Hơn nữa, có xe đạp rồi thì sau này đi công xã hay lên huyện sẽ tiện hơn. Không chỉ mua xe đạp, tớ còn định xem xét chỗ ký túc xá thanh niên trí thức thế nào. Nếu điều kiện không tốt thì sẽ dọn ra ở riêng.”

Nghe vậy, Khương Mật vô cùng dao động, đồng thời cô rất khâm phục sự quyết đoán của Tạ Văn Cảnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)