Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 29: Tớ cần người mẫu nữ

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Ai mà ngờ được, một thẳng nam như anh chẳng thèm liếc nhìn thứ gì màu hồng, thế mà sau khi xuyên qua lại nhận được một bàn tay vàng “trang điểm thay đồ” tích điểm đổi vật tư như vậy chứ.

Chắc chắn do trước đây anh quá chính trực, quá đàn ông, nên ông trời mới trần phạt anh thế này.

Khương Mật mỉm cười: “Thế à? Tớ không tin đâu.”

Tạ Văn Cảnh: “...”

Anh hít sâu một hơi, tiếp tục giải thích: “Nó là một trò chơi thay đồ, thông qua việc phối đồ cho người mẫu rồi nhận điểm đánh giá từ hệ thống. Điểm có thể được dùng để mua hàng trong cửa hàng của trò chơi.”

“Sau khi tớ ký kết với “Tôi Là Công Chúa”, hệ thống đã tặng 10 điểm. Quyền mua hàng trong trò chơi rất khủng, một điểm có thể mua 10 kg gạo hoặc 1 kg thịt.”

“Ngoài ra, tớ còn có một kho quần áo siêu lớn, quần áo trong đó có thể mang ra thế giới thực, sau khi chụp ảnh đánh giá xong thì hệ thống sẽ thu hồi. Chỉ có một vấn đề duy nhất... tớ không có người mẫu.”

Khương Mật bị hệ thống của Tạ Văn Cảnh làm cho ngớ người, không thể không thừa nhận rằng bàn tay vàng của cậu ấy có chút thú vị đấy. Không những có cửa hàng trò chơi để mua đồ mà còn có cả một tủ quần áo khổng lồ cho cậu ấy chọn phối đồ.

Cô thấy ghen tị, ghen tị xong cô hỏi: “Cậu không tự làm mẫu cho mình được sao?”

Vừa dứt lời, Khương Mật cảm nhận được rõ ràng cả người Tạ Văn Cảnh cứng đờ, sau đó cậu ấy trở nên vừa tức vừa xấu hổ.

“Bên trong toàn là đồ nữ, tất cả đều là thứ con gái dùng, tớ cần phải có một người mẫu nữ!”

Nhìn dáng vẻ như muốn phó mặc cho số phận của Tạ Văn Cảnh, Khương Mật ngạc nhiên.

Lấy lại tinh thần, cô không nhịn được, ôm bụng cười suốt hơn mười phút. Khó khăn lắm mới dừng lại được, kết quả vừa nhìn thấy Tạ Văn Cảnh, cô lại không nhịn nổi mà tiếp tục cười “hahaha“.

Tạ Văn Cảnh từ xấu hổ chuyển thành tê liệt rồi buông xuôi. Đợi Khương Mật cười đủ, anh nói: “Bây giờ tớ chưa phối được bộ quần áo đầu tiên, nên cửa hàng trò chơi chưa thể mở khóa, dù có điểm cũng không dùng được. Chocolate cho cậu ăn là quà tặng từ gói tân thủ thôi.”

“Bạn học cũ, thế giới này tớ chỉ tin mình cậu.”

Nghe cậu ấy nói vậy, Khương Mật lại ngẩn người, hồi lâu sau mới lau nước mắt vì cười, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Văn Cảnh. Sau một hồi suy nghĩ, cô gật đầu: “Được thôi, ai bảo chúng ta là đồng hương chứ.”

Thấy cô bạn đồng ý, Tạ Văn Cảnh lập tức cười rạng rỡ, nói: “Nhiệm vụ đầu tiên là: bạn trai cũ sắp kết hôn, mời cậu đến dự đám cưới. Giờ phải chọn một bộ quần áo.”

Vừa nói, Tạ Văn Cảnh lấy ra ba bộ đồ từ hư không: một bộ bikini, một bộ Hán phục cổ trang, một bộ váy dạ hội. “

“Hệ thống đưa ra ba lựa chọn này, cậu chọn đi, mặc vào rồi tớ chụp ảnh tải lên để chấm điểm. Sau này chúng ta hợp tác, cùng nhau ăn ngon mặc đẹp.”

Khương Mật nhìn bộ bikini đỏ rực đầy gợi cảm, lại nhìn đến bộ Hán phục phức tạp rườm rà, cuối cùng ánh mắt dừng trên bộ váy dạ hội màu trắng, thực ra nó chẳng khác gì váy cưới. Ngay lập tức, cô hoảng sợ đứng bật dậy, lùi về sau mấy bước.

“Tạ… Tạ Văn Cảnh, hay là chúng ta bàn lại đi, coi như cái bàn tay vàng này của cậu chưa từng tồn tại nhé? Sau này tớ dắt cậu đi ăn ngon mặc đẹp, được không?”

Cô hối hận rồi!!!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)