Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 28: Tôi là công chúa

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Nói xong, anh ngẩng lên, thấy biểu cảm của Khương Mật có chút kỳ lạ, bèn tò mò hỏi: “Cậu làm sao thế?”

“Hệ thống đó, có lẽ nó là tìm tớ.” Khương Mật bình tĩnh nói.

“Nó là hệ thống pháo hôi, muốn trói buộc tớ để tớ làm việc cho nó. Sau đó tớ tức quá, liền lấy một bàn tay vàng nổ tung nó luôn.”

Tạ Văn Cảnh: “???”

Tạ Văn Cảnh: “!!!”

Anh suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Tớ đã nói mà, ánh sáng trắng kia vốn là tìm cậu! Là nó lôi tớ theo thôi!”

Khương Mật cũng suýt nhảy lên: “Tớ là pháo hôi, cậu là nam phụ. Không có tớ thì cậu cũng phải qua đây thôi!”

Hai người lại trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt ngồi phịch xuống, cầm cốc nước tu ừng ực.

Lại trầm mặc một lúc lâu, Tạ Văn Cảnh mới mở miệng: “Tớ chỉ biết nữ chính tên là Tống Phù, Cố Tư Ngôn là tình địch của tớ. Còn Trần Tinh, nữ phụ phản diện, có thể sẽ trở thành đồng minh. Còn lại thì tớ chẳng rõ gì nữa.”

“Giờ đến lượt cậu rồi đấy.”

Khương Mật tiêu hóa đống tin tức mới nhận được từ Tạ Văn Cảnh. Nhìn vẻ mặt cậu ấy, có vẻ cậu ấy thực sự không biết nhiều lắm, ít nhất là biết ít hơn cô.

Cô trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cái hệ thống của cậu hẳn là liên kết với hệ thống pháo hôi của tớ.”

“Lúc trước, nó cũng nhồi cho tớ một đống thứ để tẩy não, bảo rằng tớ chỉ là một nhân vật pháo hôi, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, ngoan ngoãn đi theo cốt truyện, đợi đến khi nam nữ chính chết già thì tớ sẽ được trở về thế giới ban đầu.”

“Mà nhiệm vụ của tớ là gì? Chính là tặng bàn tay vàng cho nam nữ chính cùng dàn nam phụ nữ phụ, chuyển hết những thứ vốn thuộc về Khương Mật cho bọn họ. “

“Công việc này lẽ ra là của nguyên chủ, mà có vẻ cô ấy đã mất hết hy vọng và rời khỏi thế giới này, thế nên tớ bị bắt thế chỗ.”

“Lúc đó cái hệ thống khốn nạn kia cứ một câu cô chỉ là pháo hôi, hai câu pháo hôi thì phải cam chịu số phận.”

“Hừ, trong đầu nó chỉ toàn nghĩ cách chiếm lấy bàn tay vàng của Khương Mật, còn muốn thao túng tinh thần của tớ nữa.”

“Tớ phiền quá chẳng thèm để ý, sau đó dứt khoát dùng một bàn tay vàng hủy diệt hệ thống pháo hôi.”

Nói đến đây, Khương Mật ngừng lại một chút, liếc nhìn Tạ Văn Cảnh, rồi chậm rãi nói tiếp: “Mà cái bàn tay vàng tớ dùng để nổ nó ấy, chính là hệ thống công lược mà nó định dành cho nam phụ si tình, cũng chính là của cậu đấy.”

“Hệ thống công lược?” Tạ Văn Cảnh nhíu mày, giọng điệu đầy chán ghét: “Nghe đã chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nổ tung rồi càng hay.”

Khương Mật ngạc nhiên nhìn cậu ấy: “Không thấy tớ làm vậy là ảnh hưởng đến lợi ích của cậu sao?”

“Có gì đâu, vốn dĩ nó thuộc về Khương Mật mà.”

Tạ Văn Cảnh gác chân lên, nhún vai tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm: “Vả lại, tớ cũng có bàn tay vàng của riêng mình. Mặc dù… ừm, cũng khá hữu dụng.”

Nhìn biểu cảm vừa khó nói vừa bất đắc dĩ của cậu ấy, Khương Mật tò mò vô cùng, chớp mắt cười hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, bàn tay vàng của cậu là gì vậy? Cậu nói muốn tớ giúp, có liên quan đến nó à?”

Tạ Văn Cảnh: “…….”

Dưới ánh đèn, mặt Tạ Văn Cảnh hơi đỏ lên, có vẻ ngại ngùng. Một lúc sau, anh mới ấp úng thốt ra ba chữ: “Tôi là công chúa!”

Khương Mật: “???”

Cái gì cơ???

“Cậu nhìn gì vậy? Nhìn gì chứ! Trước đây tớ chưa từng chơi “Tôi Là Công Chúa” nhé! Tất cả chỉ là sơ suất thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)