Editor: Hye Jin
____________
Khi thấy vẻ mặt hiếm hoi nghiêm túc của cậu ấy, cô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không nhớ nữa. Tớ chỉ nhớ mình vừa điền xong thông tin thí sinh, chớp mắt một cái đã thấy mình ở đây rồi. À, trở thành nữ pháo hôi chuyên đưa hàng cho nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết “Tôi là thanh niên trí thức nhỏ được cưng chiều” này.”
“Không nhớ thật sao?”
Giọng của Tạ Văn Cảnh nhẹ nhàng mà có chút xa xăm. Khi Khương Mật còn đang thắc mắc, anh tiếp tục: “Lúc đó, có một thứ gì đó màu trắng bay về phía cậu.”
Khương Mật: “???”
Có chuyện đó sao?
“Thật đấy! Lúc đó tớ cũng vừa điền xong thông tin thí sinh, còn định xem đề trước, thì bỗng thấy một khối ánh sáng trắng, trông như có lông, lao thẳng về phía cậu. Khi ấy tớ theo bản năng muốn kéo cậu tránh đi, ai ngờ vừa mới kéo xong, chớp mắt một cái tớ cũng bị đưa tới đây luôn.”
Nói đến đây, anh thở dài: “Nghĩ kỹ lại, cậu nói xem chuyện tớ đến đây có liên quan đến cậu không?”
Chết thật, Khương Mật bỗng có chút áy náy.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng, trừng mắt nhìn cậu ấy: “Cậu là nam phụ, nói không chừng tớ bị cậu kéo theo qua đây ấy chứ! Nhỡ đâu đám ánh sáng trắng kia nhìn nhầm, nhận sai người thì sao?”
Tạ Văn Cảnh: “...”
Nghe cũng có lý ghê!
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc. Cuối cùng, Tạ Văn Cảnh ho khẽ rồi tiếp tục nói: “Gia đình nguyên chủ mà tớ xuyên vào khá ổn. Ba là phó xưởng trưởng Nhà máy Cơ khí số 2 Thủ đô, mẹ là phó chủ tịch công đoàn, anh trai làm thư ký cho bí thư, dưới còn một cô em gái.”
“Lần này nguyên chủ xuống nông thôn vì nhà họ có điều kiện tốt, phải làm gương cho người khác.”
“Nguyên chủ không nỡ để em gái mình phải xuống nông thôn khi tuổi còn nhỏ, tớ thì không thích ở cùng người lạ, sợ bị lộ sơ hở, thế nên dứt khoát tự mình đi luôn.”
“Thực ra lúc tớ vừa xuyên qua, trong đầu còn có một thứ tự xưng là “hệ thống“.”
“Nó nói tớ là nam phụ si tình trong cuốn tiểu thuyết “Tôi là thanh niên trí thức nhỏ được cưng chiều”, sẽ cùng nữ chính xuống nông thôn, vừa gặp đã yêu cô ấy, rồi trở thành con chó trung thành của nữ chính, si mê cô ấy, vì cô ấy mà phát điên, vì cô ấy mà đâm đầu vào tường, thậm chí dù cô ấy không thích tớ thì tớ cũng phải dâng hết đồ tốt của mình cho cô ta.”
“Còn bảo sẽ có người tặng tớ bàn tay vàng, tớ chỉ cần ngoan ngoãn làm nhiệm vụ là được.”
Nói đến đây, Tạ Văn Cảnh khẽ cười lạnh, giọng điệu đầy khinh thường: “Loại nữ chính vừa giả tạo vừa thích thả thính nuôi cá như thế, tớ còn chẳng hiểu sao loại như cô ta có thể làm nữ chính được nữa. Muốn tớ làm con chó trung thành cho loại phụ nữ đó? Cô ta xứng chắc?”
Khương Mật: “...”
Chả trách trước đây nghe đồn những cô gái viết thư tình hoặc tỏ tình với Tạ Văn Cảnh đều bị cậu ấy châm chọc đến mức che mặt chạy mất, quả nhiên tin đồn không sai.
Sắc mặt Tạ Văn Cảnh hơi u ám: “Lúc đó tớ cãi nhau với cái hệ thống khốn nạn kia một trận, nó bèn giật điện tớ, làm tớ ngất xỉu suýt mất nửa cái mạng.”
“Sau đó tỉnh lại, tớ muốn tìm cách cắt đứt liên kết với nó, còn chưa kịp làm gì thì nó đã hét lên “Sao mày dám? Một nhân vật pháo hôi như mày sao dám chống lại tao?” rồi tự nổ tung, làm tớ lại ngất thêm lần nữa.”
“Rồi từ đó về sau, cái hệ thống đó biến mất luôn, xem như là trong họa được phúc.”