Editor: Hye Jin
____________
Nơi nghỉ mà ban thanh niên trí thức sắp xếp cho hơn trăm thanh niên trí thức là giường tập thể dài, có vẻ như họ đã có kinh nghiệm ứng phó với tình huống này từ trước.
Vừa nhìn thấy điều kiện trong phòng tập thể, Khương Mật liền không muốn bước vào.
Trên tàu cô đã phải co ro suốt chặng đường dài, ngồi trên xe tải lại bị bụi phủ kín cả ngày, bây giờ cô chỉ muốn gội đầu và tắm rửa. Rõ ràng, phòng ngủ tập thể này không thể thỏa mãn nhu cầu cấp thiết đó của cô.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn không kìm được mà đi hỏi cán bộ phụ trách liệu mình có thể tự ra ngoài thuê nhà khách không.
“Đương nhiên là được rồi. Dù sao trước đây cũng có nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn, đâu phải ai cũng muốn ở trong nhà tập thể. Chỉ có điều, nếu muốn ở nhà khách thì phải tự bỏ tiền túi ra thôi, không thể bắt văn phòng thanh niên trí thức chi trả, mà cũng chẳng thể trích từ trợ cấp an cư được.”
Khương Mật không có ý kiến gì về việc tự trả tiền thuê chỗ ở riêng.
Sau khi xác nhận có thể ở nhà khách, cô lập tức quyết định dọn qua đó.
Một số thanh niên trí thức khác nghe thấy cuộc trò chuyện của họ cũng không muốn ở lại, liền xách hành lý đi cùng.
Nhân viên của văn phòng thanh niên trí thức còn đặc biệt sắp xếp một người cầm đèn pin dẫn họ sang nhà khách.
Nhà khách Huệ Dân ở huyện Huệ An cách không xa nơi văn phòng bố trí chỗ ở cho thanh niên trí thức, đi bộ khoảng sáu bảy phút là đến.
Khi đến nơi, nhân viên đi cùng dặn dò: “Bữa sáng ngày mai, văn phòng thanh niên trí thức sẽ không cung cấp nữa, vì thời gian các đại đội đến đón người không cố định. Sớm thì khoảng sáu, bảy giờ, muộn thì tận chiều mới đến. Nên chúng tôi không thể chuẩn bị bữa sáng chung cho mọi người. Đến sáng mai, các đồng chí cứ đến văn phòng chờ, khi nào đại đội của mình tới thì đi theo là được.”
Mọi người cùng cảm ơn anh ta. Đợi nhân viên quay đi, một nhóm nhỏ mới tiến vào nhà khách để nhận phòng.
Khương Mật không quen ở chung với người khác, nên cô thuê một phòng đơn. Giá phòng đơn một đêm là một đồng, mà cô thì tiền tiêu rủng rỉnh, chẳng tiếc tiền rút ví thanh toán.
Sau khi thanh toán và nhận chìa khóa, cô hỏi: “Đồng chí ơi, ở đây có nước nóng không ạ?”
“Chúng tôi có nước sôi để uống, nhưng không có nước nóng để tắm đâu. Nếu muốn rửa mặt hay lau người, các đồng chí có thể pha nước sôi với nước lạnh rồi dùng.”
Nhân viên nhà khách đã nghe câu hỏi này không biết bao nhiêu lần, nên đáp lại rất thuần thục mà chẳng buồn ngẩng đầu, tay vẫn thoăn thoắt ghi chép thông tin: “Muốn tắm nước lạnh à? Hay là chịu khó nhịn một hôm đi, trời thế này vẫn còn lạnh lắm, đừng để bị cảm.”
Khương Mật không ngờ lại như vậy, cô chỉ khẽ cụp mắt, sau đó nhanh chóng đáp: “Không sao đâu ạ, có nước nóng là tốt rồi. Cảm ơn đồng chí!”
Dứt lời, cô xách hành lý rời đi. Cùng lúc đó, ba người vừa nhận phòng xong—Tạ Văn Cảnh, Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên—cũng lập tức theo sau.
Tưởng Khoa Học cũng phụ họa theo lời Tạ Văn Cảnh: “Đúng đấy, đồng chí Khương, trời lạnh thế này, tắm nước lạnh dễ bị cảm lắm!”
“Không sao đâu, tớ chỉ pha nước để lau qua một chút thôi.” Khương Mật mỉm cười nói. Thấy cô nói vậy, mọi người không khuyên thêm, chỉ có Tạ Văn Cảnh lặng lẽ nhìn Khương Mật thật sâu, rồi nói: “Tối nay tớ sang tìm cậu.”
Khương Mật hiểu rằng cậu ấy muốn nói chuyện thẳng thắn với mình, nên chỉ nhẹ giọng “ừ” một tiếng rồi mở cửa vào phòng trước.