Editor: Hye Jin
____________
Vì trời đã quá muộn, mọi người không thể về ngay các đại đội của mình, nên văn phòng tiếp nhận thanh niên trí thức sắp xếp cho tất cả ở lại qua đêm. Sáng mai, người của từng đại đội sẽ đến đón họ.
Bữa tối cũng được dùng tại đây, tất nhiên, tất cả chi phí đều bị trừ vào khoản tiền an trí dành cho thanh niên trí thức.
Nói là “tiền an trí” của thanh niên trí thức, nhưng thực sự có bao nhiêu phần thực sự được dùng cho họ thì không ai biết.
Khương Mật cũng không mong số tiền này sẽ hoàn toàn được sử dụng vì lợi ích của họ. Nếu đúng là thế, cô mới cảm thấy kỳ lạ.
Quả nhiên, khi nhìn thấy bữa tối mà ban thanh niên trí thức chuẩn bị, Khương Mật hơi nhướng mày.
Một đĩa khoai tây bào sợi trộn chua cay, một đĩa củ cải trắng xào với cà rốt, một tô canh trứng cải chua, và một chậu cơm khoai lang. Đến cả bát đũa cũng không có sẵn.
May mắn là Khương Mật có mang theo hộp cơm, đũa và thìa. Cô múc hai thìa canh trứng cải chua, ăn kèm với khoai tây trộn và trứng luộc mà mình đã mang theo.
Tạ Văn Cảnh học theo cô, chỉ khác là ngoài trứng luộc, anh còn có bánh bao trắng.
Đổng Tự Nhiên và Tưởng Khoa Học cũng lấy lương khô của mình ra cùng ăn, nhưng vẫn nếm thử chút cơm khoai lang.
Khương Mật nhanh chóng ăn hết phần trứng luộc và canh trứng cải chua của mình, sau đó múc thêm chút cơm khoai lang, trộn với củ cải xào để ăn chung.
Món mặn và món ngọt trộn lại có vị khá kỳ lạ, may mà cô chỉ lấy một ít, cố gắng ăn hết không để thừa.
Trong lúc ăn, cô tranh thủ quan sát những thanh niên trí thức.
Một số người giống cô, chỉ uống canh và ăn đồ tự mang theo, hoặc múc thêm ít cơm khoai lang để ăn cùng.
Một số khác ăn khá ngon miệng, và cũng không ít người nhìn chằm chằm vào mâm cơm với vẻ mặt chán ghét.
“Chậc chậc chậc, đúng là chưa bị xã hội vả cho một trận.”
Khương Mật ngẩng đầu nhìn Tạ Văn Cảnh. Cậu ấy cao hơn cô cả một cái đầu, khiến tư thế này của cô khá vất vả.
Cậu ấy dường như nhận ra sự bất tiện của cô nên hơi cúi người xuống, ánh mắt vẫn ung dung nhưng lại mang theo chút dịu dàng: “Sao thế? Tớ nói sai à?”
“Nếu cậu chấp nhận xã hội vả, vậy sao không đặt trứng luộc và bánh bao của mình xuống, rồi ăn cơm khoai lang đi?”
“Chậc, thế thì không được. Đến khi về đại đội Thượng Nguyên, tớ phải ăn uống cho tử tế.” Anh cười, không giấu giếm ý định của mình: “Tớ không định ăn chung với mọi người, hay là chúng ta cùng nấu ăn riêng?”
Khương Mật lập tức từ chối.
“Không muốn à? Tớ nấu ăn rất giỏi đấy, nào là thịt kho tàu, chân giò hầm tảo biển, cá hấp ớt, cà tím om, khoai tây xào sợi, gà xé cay, lẩu cay Trùng Khánh, măng xào dưa chua, ớt dằm… đều chỉ là chuyện nhỏ. Chưa kể tớ còn biết làm gà Đông An, súp vi cá Tổ Am, vừng giòn thơm…”
Tạ Văn Cảnh chưa kịp nói hết câu, Khương Mật đã níu lấy tay cậu ấy.
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh như biết nói, giở giọng nũng nịu: “Anh Văn Cảnh ơi~, chúng ta cùng nấu ăn chung nhé! Em biết trồng rau, nuôi gà, lo được cơm áo gạo tiền. Sau này, có cơm em ăn, nhất định cũng có canh cho anh húp!”
Tạ Văn Cảnh hài lòng cong môi cười, trong khi Đổng Tự Nhiên và Tưởng Khoa Học suýt bị sặc.
Sau bữa tối, mọi người rửa sạch hộp cơm và bát đũa của mình, sau đó được người của ban thanh niên trí thức dẫn đến khu vực nghỉ ngơi.