Editor: Hye Jin
____________
Tạ Văn Cảnh bị cô nàng chọc tức đến mức bật cười.
“Khương Mật, ý của cậu là gì?”
Khương Mật chớp chớp mắt: “Tránh xa mọi người để tự bảo vệ mình thôi.”
Tạ Văn Cảnh mặt đen như than, kéo người trở lại chỗ ngồi.
Anh không dùng sức, mà Khương Mật thuận thế trở về vị trí cũ.
Vừa rồi cô chỉ đùa với Tạ Văn Cảnh một chút, chứ thật ra cũng không định tránh xa anh. Dù sao bây giờ bọn họ coi như là đồng minh. Hơn nữa, Tạ Văn Cảnh không phải là “nam phụ vừa gặp đã yêu nữ chính” như hệ thống pháo hôi đã nói.
Điều quan trọng nhất là... cô và Tạ Văn Cảnh đã chạm vào nhau, vậy mà hệ thống vẫn chưa cướp mất “bàn tay vàng” của cô.
Có lẽ do cơ hội nhận được bàn tay vàng của nam phụ trong cốt truyện đã bị cô làm nổ tung mất rồi, nên bây giờ không có phản ứng gì.
Ừm, phải tiếp tục quan sát thêm. Cô vẫn chưa tiếp xúc với ba người còn lại, biết đâu còn lý do nào khác.
Tạ Văn Cảnh thấy Khương Mật nhìn mình, rồi lại nhìn Tống Phù, không cần đoán cũng biết cô đang nghĩ gì. Khuôn mặt anh càng đen hơn, thấp giọng hừ một tiếng: “Cậu giỏi thật đấy.”
Khương Mật cười “hì hì”: “Chẳng qua chỉ đùa với cậu thôi mà.”
Nói xong, cô nhét lọ ô mai vào tay cậu ấy: “Ăn đi, ăn vào tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Tạ Văn Cảnh chẳng hứng thú gì với loại đồ ăn chua ngọt này, phất tay từ chối. Sau đó, hai người cùng Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên trò chuyện.
Đường bụi mịt mù, ai cũng phải bịt kín miệng mũi. Nói chuyện một lúc thấy khó chịu, thế nên chẳng bao lâu sau cả nhóm đều im lặng, tìm tư thế thoải mái để nghỉ ngơi.
Nói là tư thế thoải mái, nhưng xe tải chạy trên con đường gập ghềnh thế này thì làm gì có chỗ nào thoải mái? Mỗi khi xe xóc nảy, người nhỏ con như Khương Mật còn suýt bị hất bay khỏi tấm chăn lót dưới mông.
Sau khi đầu bị đập thêm một cú nữa, cô hoàn toàn từ bỏ ý định chợp mắt. Khương Mật rúc đầu vào giữa hai đầu gối, nhắm mắt lại rồi mở giao diện hệ thống, bắt đầu trò chuyện với nhóm người trong đó.
Cô và họ thuộc về những thế giới khác nhau, không chỉ khác biệt về không gian mà cả thời gian cũng không đồng bộ. Bên cô mới chỉ là giữa tháng ba, chỗ Vân Khanh đã là Trung thu, Chúc Ngư sắp bước vào kỳ thi đại học, còn Tiêu Tiêu thì đã đến Tết.
Còn về A Bố, Tức Trần, Alpha và Kinh Mặc, có người thì chưa bao giờ có khái niệm về ngày lễ, có người vì lưu lạc giữa các hành tinh mà bỏ quên khái niệm năm tháng, lại có kẻ như Tức Trần, mỗi lần bế quan là vài chục năm, hay như Kinh Mặc đã biến thành tang thi...
Một tang thi thì ăn Tết kiểu gì? Dẫn đàn em đi săn vài con zombie khác để chúc mừng à? Hay tóm vài con người để “tạo không khí”?
Đừng có điên!
Xe tải xóc nảy suốt cả chặng đường, cuối cùng cũng đến được Ban Thanh niên trí thức huyện Huệ An, lúc này trời đã tối đen như mực.
Thể chất của nguyên chủ không tốt, mà Khương Mật kế thừa luôn đôi mắt bị quáng gà của cô ấy, thế nên giờ đây cô chẳng khác nào người mù.
May mà sau khi xe dừng lại, nhân viên Ban Thanh niên trí thức cầm đèn pin hoặc đèn dầu đến đón người.
Khương Mật tranh thủ liếc nhìn đồng hồ.
Mẹ ơi, đã hơn bảy giờ tối rồi!
Tốc độ cái xe này “đỉnh” thật đấy!
Người từ bốn chiếc xe lũ lượt bước xuống.