Editor: Hye Jin
____________
Dù mới là tháng ba, nhưng hôm nay thời tiết khá đẹp, đã mấy ngày không có mưa, vì thế bụi bay mịt mù đến mức không ai trong toa xe mở nổi mắt.
Khương Mật vốn đang ngồi quay mặt về phía đầu xe, nhưng bị bụi thổi táp đầy mặt, cô lập tức xoay người lại, ngồi ngược hướng di chuyển để tránh bụi.
Chỉ là cô không ngờ, vừa xoay qua đã thấy người được nghi là nam chính đang ôm người được nghi là nữ chính vào lòng để che chắn gió bụi cho cô ấy. Trong khi đó, sắc mặt của cô gái nghi là nữ phụ thì đen như đít nồi.
Nhìn cô gái tóc tết hai bên đang mím chặt môi, gương mặt tràn đầy bất mãn, Khương Mật thầm nghĩ: Dù họ không phải nam nữ chính hay nữ phụ, mình vẫn nên tránh xa họ một chút. Nếu ba người này mà cãi nhau, e là mình cũng bị cuốn vào, đến vai quần chúng còn không đủ tư cách.
Khương Mật và Tạ Văn Cảnh đều không có tâm trạng nói chuyện. Cả hai không ngờ rằng nữ thanh niên trí thức đang được bảo vệ kia lại đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với mọi người trong xe.
Cô ấy cười rạng rỡ: “Gặp nhau là duyên phận. Chúng ta đều xuống nông thôn ở huyện Huệ An, hay là cùng nhau giới thiệu một chút để làm quen đi!”
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Cô gái mặc váy trắng càng cười tươi hơn: “Mình là Tống Phù, đến từ thủ đô, sẽ xuống nông thôn tại đại đội Thượng Nguyên, công xã Độ Nguyên, huyện Huệ An.”
Nếu bản thân không phải là nhân vật pháo hôi, có lẽ Khương Mật đã không nhịn được mà thốt lên một câu “Giỏi thật!”, tất nhiên, không phải khen nhan sắc.
(Pháo hôi: nhân vật có số phận bi thảm, thường làm nền cho nhân vật chính.)
Sau khi Tống Phù giới thiệu xong, người bên cạnh cô ấy cũng lên tiếng: “Cố Tư Ngôn, người thủ đô, cũng đến đại đội Thượng Nguyên.”
Lời giới thiệu ngắn gọn, đúng với miêu tả trong sách, ngoại trừ nữ chính, anh ta lúc nào cũng lạnh lùng với tất cả mọi người. Chỉ có nữ chính mới có thể lay động trái tim anh ta.
“Trần Tinh, cũng từ thủ đô đến đại đội Thượng Nguyên.”
“Tôi là Lý Nam, từ An Thành xuống nông thôn ở đại đội Song Giang.”
…
Sau một lượt giới thiệu, Khương Mật phát hiện ngoài cô và ba nhân vật nữ chính, nam chính, nữ phụ kia, thì không còn ai khác xuống đại đội Thượng Nguyên nữa.
Cô bất giác cau mày, chìm vào suy tư.
Có gì đó không đúng lắm… Chẳng phải nam phụ cũng xuống nông thôn cùng nam nữ chính và nữ phụ sao? Mà bây giờ cả ba người kia đều đã có mặt, vậy nam phụ đâu rồi?
Cô không nhịn được mà liếc nhìn Tạ Văn Cảnh, Đổng Tự Nhiên và Tưởng Khoa Học, muốn xác định xem có ai trong số họ là nam phụ hay không.
Tất cả là do cái hệ thống khốn kiếp kia! Đã spoil thì spoil cho rõ ràng đi chứ! Nếu nó nói cho cô biết nam phụ là ai, cô đâu cần phải vắt óc suy đoán như thế này?
Bất chợt, tay áo cô bị ai đó kéo nhẹ.
Cô nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Tạ Văn Cảnh, người lúc nào cũng mang dáng vẻ lười biếng, bất cần, nay trong mắt lại thoáng qua một tia u ám.
Cậu ấy khẽ nói, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng Khương Mật lại nghe rõ mồn một.
Cậu ấy nói: “Đừng nghĩ nữa, cái tên nam phụ xui xẻo đó chính là tớ.”
Nam phụ xui xẻo đó là tớ.
Nam phụ là tớ.
Là tớ!
Khương Mật: “!!!”
Trong giây lát, cô lập tức giữ khoảng cách với Tạ Văn Cảnh, tốc độ nhanh đến mức hệt như bị ngỗng đuổi tới mông.