Editor: Hye Jin
____________
Đang mải suy nghĩ, Khương Mật bỗng thấy trong khoang tàu có thêm một nam hai nữ bước vào.
Người đàn ông đi đầu có dáng vẻ cao ráo, tuấn tú không ai sánh bằng. Lúc này, anh ta đang thân mật trò chuyện với cô gái mặc váy trắng, tóc xõa ngang vai bên cạnh.
Ở phía còn lại là một cô gái mặc quân trang màu xanh, tóc buộc hai bím. Ánh mắt cô gái bím tóc nhìn nữ chính trong váy trắng thoáng qua có chút oán hận, khi hướng về phía người đàn ông kia thì vô cùng uất ức.
Khương Mật nhìn bộ ba này, rồi nhìn biểu cảm của họ, tim chợt giật thót một cái.
Chết rồi, chẳng lẽ đây chính là nam chính, nữ chính và nữ phụ sao?!
Theo bản năng, cô nép mình sau lưng Tạ Văn Cảnh. Dù rằng cô không ngán đối đầu trực diện với họ, nhưng cô có hơi lo lắng về những hào quang kỳ quặc của dàn nhân vật chính.
Dù gì, theo nguyên tác, cô vốn chỉ là một nhân vật phụ chuyên phân phát bàn tay vàng. Mặc dù hệ thống đã bị cô cho nổ tung thành tro bụi, cô vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn.
Tạ Văn Cảnh không rõ vì sao Khương Mật lại nép vào mình, theo bản năng anh che chở cho cô. Người lúc nào cũng tùy tiện như anh vậy mà lúc này phải cau mày.
Anh nhìn lướt qua Khương Mật, lúc này đang bị anh và hai người bạn che khuất tầm nhìn, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Nhìn thấy ai xấu quá à?”
Giọng anh không lớn, nhẹ như gió thoảng, thế mà vừa đủ để ba người mới đến nghe thấy.
Khương Mật: “...”
Tưởng Khoa Học: “...”
Đổng Tự Nhiên: “...”
Hai người kia suýt chút nữa không nhịn được mà ngoáy tai kiểm tra xem mình có nghe nhầm không. Không ngờ một người trông phong độ ngời ngời như Tạ Văn Cảnh, dù có hơi phóng túng nhưng vẫn luôn mang vẻ chính trực, lại có cái miệng… độc như vậy!
Khương Mật cũng bất ngờ. Trường cô từng học, Tạ Văn Cảnh là hotboy nổi bật, vậy mà khi ở riêng thế này, cô mới thấy rõ bản chất thật của cậu ấy. Cô trừng mắt nhìn cậu ấy, ánh mắt lấp lánh phản chiếu dáng vẻ bất cần của Tạ Văn Cảnh.
Tạ Văn Cảnh khẽ cười, nhét vào tay cô một hộp sô-cô-la đắt tiền: “Ăn đi, không sao đâu.”
“Không ăn đâu, ngọt lắm.” Khương Mật cau mày từ chối.
Khoang tàu chật chội, người ngày càng đông, đã vậy còn không có mái che, nếu có thì chắc còn ngột ngạt hơn nữa.
Trong tình cảnh này, cô chẳng muốn ăn sô-cô-la chút nào.
Cô chỉ thèm một miếng cá hấp ớt hay gà xé cay, phải thật cay nồng mới thỏa mãn!
Thấy cô không ăn, Tạ Văn Cảnh cũng không ép. Anh tiện tay nhét hộp sô-cô-la lại vào túi, rồi lấy ra vài viên kẹo bạc hà chia cho Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên.
Hai người kia cũng thoải mái chia sẻ kẹo cam dẻo của mình, tiện thể nếm thử ô mai Khương Mật mang theo.
Bọn họ không hiểu vì sao cậu ấy thích ăn loại quả chua loét này, cơ mà khi ngồi trên xe, nhấm nháp một chút lại thấy khá thú vị.
Chỉ có điều khi gió lùa qua, ai nấy có cảm giác như… răng sắp rụng luôn vậy.
Khương Mật ngậm một viên ô mai trong miệng. Đây là thứ Chu Ngư nhiệt liệt đề cử, nói rằng nó giúp tỉnh táo.
Quả nhiên, cô thấy cậu ấy nói rất đúng, ăn một viên thôi mà vừa tỉnh người vừa… ê hết cả răng!
Người của văn phòng thanh niên trí thức sợ làm mất thời gian, nên không đợi lâu đã tập hợp đủ tất cả mọi người.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe khởi động, cuốn theo lớp bụi mù mịt, lao về hướng huyện Huệ An.