Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 19: Đại đội thượng nguyên … nghèo

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Đừng nói đến Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên, ngay cả nhân viên Ban Thanh niên trí thức và những người khác cũng sững sờ trước sự nhanh nhẹn của cậu.

Mọi người không ngờ cậu thanh niên trí thức này linh hoạt đến vậy, hoàn toàn làm lu mờ nhóm thanh niên trí thức khác bên cạnh, những người còn đang chần chừ dò dẫm từng bước để leo lên xe.

Sau khi ổn định trên xe, Tạ Văn Cảnh vươn tay ra với Khương Mật: “Mau lên đi, chiếm chỗ tốt trước đã.”

Bốn chiếc xe tải mà lại phải chở rất nhiều người, chắc chắn sẽ có người phải bám vào thành xe như dân lao động di cư.

Khương Mật biết đây không phải lúc để khách sáo, liền nắm lấy tay cậu ấy để lấy đà, nhanh chóng trèo lên xe tải.

Lúc này, Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên cũng đã lên xe, cả nhóm bốn người tìm được một góc tốt ở phía trước thùng xe.

Không có ghế cũng chẳng sao, thùng xe đã được dọn sạch, trải chăn đệm xuống rồi ngồi lên là ổn, lại còn tiết kiệm được kha khá diện tích.

Bọn họ phản ứng nhanh, những người khác trông thấy cũng vội vàng làm theo, sợ chậm chân sẽ mất chỗ tốt và phải đứng bám vào xe.

Nghe nói quãng đường từ thành phố Thiên đến huyện Huệ An dài hơn hai trăm cây số, có lẽ phải đến tối mới đến nơi. Nếu thực sự phải đứng bám vào xe suốt quãng đường dài như vậy thì đúng hành xác.

Sau khi ngồi xuống ổn định, Khương Mật mới có thời gian quan sát chiếc xe tải dưới chân mình. Trông nó như một chiếc xe quân sự đã qua sử dụng, cũng có nét giống xe chở hàng.

Cô không rành về xe cộ lắm, mặc dù có chút tò mò không biết xe chạy có êm không, nhưng cũng chẳng quan trọng. Dù sao cô đã chuẩn bị tinh thần rằng khi đến huyện Huệ An sẽ là giữa đêm.

Điều cô băn khoăn lúc này là liệu có cần tiếp tục đi đến đại đội ngay trong đêm hay không.

Nghĩ đến điều đó, cô cúi đầu nhìn đôi chân của mình, nhớ đến chỉ số “thể lực” vỏn vẹn 5 điểm của mình, lập tức trầm mặc.

Phải làm sao đây? Đừng nói đến đại đội Thượng Nguyên, ngay cả công xã Độ Nguyên năm mươi năm sau cũng là khu vực nghèo nhất huyện Huệ An.

Cô còn nhớ rõ một chuyện từng nghe trước đây: khi các cán bộ thôn trong huyện họp mặt, chỉ có cán bộ thôn Thượng Nguyên vẫn còn dùng điện thoại bấm số kiểu cũ.

Năm mươi năm sau mà vẫn nghèo đến mức đó, bây giờ có thể khá giả hơn được sao? Đương nhiên là không thể. Cô còn nghe ông nội kể lại rằng, thôn Thượng Nguyên đã nghèo từ thế kỷ XX sang tận đầu thế kỷ XXI. Còn lý do tại sao nó không nghèo tiếp, là bởi vì... họ chưa kịp bước sang giữa thế kỷ XXI mà thôi!

Gương mặt Khương Mật nhăn lại như một chiếc bánh bao hấp nhiều nếp gấp.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Nghe giọng Tạ Văn Cảnh, Khương Mật giật mình hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”

Giữa nơi công cộng thế này, có những chuyện không tiện nói ra.

Hơn nữa, theo cốt truyện trong sách, nam chính, nữ chính và nữ phụ cũng đều xuống nông thôn ở đại đội Thượng Nguyên. Chỉ là cô không biết họ thuộc đợt nào mà thôi.

Sớm biết thế này, lúc tức giận quá mà phá hủy hệ thống nhân vật phụ, cô đáng lẽ nên rút hết tài nguyên của nó trước đã.

Nghĩ kỹ lại, hệ thống kia vốn dĩ rất tà môn, cô nghi ngờ chính nó đã âm thầm ban “bàn tay vàng” cho nam chính, nữ chính và nữ phụ.

Một thứ không thể kiểm soát như vậy, cứ phá hủy sớm thì tốt hơn. Nếu để nó tiếp tục phân phát bàn tay vàng cho dàn nhân vật chính, e rằng cô sẽ tức chết mất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)