Xuyên Vào Niên Đại Văn, Pháo Hôi Phản Kích Xé Cốt Truyện Đến Cùng

Chương 18: Giúp đỡ lẫn nhau

Chương Trước Chương Tiếp

Editor: Hye Jin

____________

Sau một hồi do dự, cô xé lớp giấy bạc, bỏ sô-cô-la vào miệng.

Cô nhìn dòng chữ trên lớp giấy bạc, “Tình yêu là sự kiên nhẫn vĩnh cửu”, rồi khẽ cười: “Sô-cô-la thì tớ ăn rồi, giúp hay không thì còn phải xem việc cậu nhờ là gì đã.”

Nói xong, cô đẩy lọ ô mai về phía Tạ Văn Cảnh: “Ăn không?”

Tạ Văn Cảnh cầm lấy lọ, rót ra một viên ô mai bỏ vào miệng, chưa đầy hai giây đã nhăn mặt vì chua: “Chua quá!”

Khương Mật bật cười khanh khách, trông hệt như một chú chim non đang vui vẻ.

Sau tình huống này, khoảng cách giữa hai “đồng hương” dường như thu hẹp hơn.

Khương Mật chủ động hỏi: “Cậu xuống nông thôn ở đâu?”

Vì đây là toa tàu dành cho thanh niên trí thức, nên chắc chắn cậu ấy cũng là một trong số đó.

“Công xã Độ Nguyên, đại đội Thượng Nguyên, huyện Huệ An, thành phố Thiên, tỉnh Hồ Nam.”

Khương Mật ngẩn ra, rồi khẽ nhếch môi: “Trùng hợp ghê.”

Hai thanh niên trí thức ngồi đối diện có vẻ đã nghe được cuộc trò chuyện. Chàng trai ngồi sát cửa sổ tươi cười: “Trùng hợp thật! Chúng tớ cũng là thanh niên trí thức đến đại đội Thượng Nguyên. Chào hai đồng chí, tớ là Tưởng Khoa Học.”

Chàng trai bên cạnh cũng giới thiệu: “Tớ là Đổng Tự Nhiên. Sau này chúng ta là người cùng một đội, chăm sóc lẫn nhau nhé!”

Tạ Văn Cảnh liếc nhìn họ một cái, gật đầu: “Được.”

Khương Mật cũng mỉm cười: “Giúp đỡ lẫn nhau.”

Tiếng bánh xe lăn lộc cộc vang lên đều đặn trên đường ray, suốt dọc đường đi,

Khương Mật cũng dần trở nên quen thuộc với Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên. Nhưng thân thiết nhanh nhất vẫn là ba chàng trai, đặc biệt là Tạ Văn Cảnh.

Trước khi lên tàu, cậu ấy còn chẳng quen biết Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên, vậy mà đến khi xuống tàu, cả ba đã thân thiết như huynh đệ chí cốt.

Khương Mật vừa cảm thán tình bạn của con trai thật kỳ diệu, vừa nở nụ cười rạng rỡ cảm ơn họ vì đã giúp cô xách hành lý.

Thật ra cô không mang theo nhiều đồ, vì đa số định đến nơi mới mua sắm thêm. Nhưng ít nhất vẫn phải chuẩn bị chăn màn, quần áo, giày dép và một số đồ dùng cá nhân, nên tổng cộng cũng có ba kiện hành lý lớn nhỏ.

Bây giờ mỗi người xách giúp cô một món, cô chỉ còn đeo chiếc túi quân trang màu xanh lá trên vai.

Dù da mặt có dày đến đâu, nhìn mấy chàng trai vác túi lớn túi nhỏ, còn mình thì tay không, cô vẫn cảm thấy hơi ngại. Vì vậy, cô nhận lấy mấy món đồ nhỏ của họ cầm giúp. Khương Mật rời khỏi tàu hỏa trong sự hộ tống của ba chàng trai.

Bên ngoài ga tàu, các nhân viên của Ban Thanh niên trí thức huyện Huệ An cùng bốn chiếc xe tải đang chờ sẵn để đón người.

Nhóm bốn người của Khương Mật thuộc nhóm ra khỏi ga sớm nhất, đặc biệt là cô và Tạ Văn Cảnh. Cả hai đã quen thuộc với những nhà ga lớn phức tạp ở kiếp trước, nên một ga tàu đơn giản thế này chẳng thể làm khó họ.

Sau khi ra ngoài, theo bản năng, cả hai lập tức quét mắt tìm nhóm tiếp đón thanh niên trí thức.

Khi không thấy ai mang biển hiệu của đơn vị tiếp nhận, họ nhanh chóng bước về phía cổng ra. Tưởng Khoa Học và Đổng Tự Nhiên thấy vậy vội vàng đuổi theo.

Nhờ phản ứng nhanh, họ trở thành nhóm thanh niên trí thức đầu tiên điểm danh và lên xe.

Tạ Văn Cảnh đi đầu, động tác dứt khoát, đặt hành lý lên xe tải rồi chống tay nhảy phắt lên thùng xe.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)