Bà chỉ mong Hứa Văn Diệp có thể tự thi đỗ vào Bắc Kinh, mãi mãi ở lại đây, như vậy thì không cần phải về vùng quê nghèo đó nữa, cũng không cần nhờ Hứa Cảnh Tùng giúp đỡ.
“Cháu cũng không biết, bà, bà để em ấy đi hỏi người khác trước đi, nếu không được thì đợi đến năm sau vậy.”
Hứa Đình Tri lắc đầu, vỗ nhẹ vào tay bà nội Hứa, an ủi bà đừng lo lắng.
Nhưng làm sao bà nội Hứa không lo lắng được, nếu đợi đến năm sau mới thi, vậy chẳng phải Hứa Văn Diệp phải về chịu khổ thêm một năm sao?
“Không được, Đình Tri, Tiểu Diệp nó chẳng hiểu gì cả, cháu giúp nó hỏi một chút được không? Các cháu đều là anh em, anh em ruột thì làm sao có thể để bụng qua đêm được?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây