“Ôi, chạy mất rồi à? Không sao, em chắc chắn sẽ bắt được mọi người.”
Hứa Văn Diệp cười khúc khích, tự lẩm bẩm, rồi lại đi về phía bên trái.
Ừm, đây là tường, có ai đang áp sát vào gốc tường không nhỉ?
Cậu ta sờ tường từ từ ngồi xuống, còn sờ xuống đất, như thể có người đang nằm ở đó vậy.
Hứa Đình Tri và Tần Trúc Tây đều cười gian, bây giờ trong sân ngoài Hứa Văn Diệp ra thì không còn ai, mọi người đều đang ở trên không trung.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây