“Thực ra đó là chuyện của cha cháu, ông ấy đã mất nhiều năm như vậy rồi, chuyện của thế hệ ông ấy cháu cũng không rõ, chuyện của ông ấy cháu không quản cũng được. Nhưng ân tình của chú Cường thì cháu nhận nên muốn đến nhà đội trưởng mượn xe đạp giúp chú.”
“Chú yên tâm, cháu sẽ nói rõ với đội trưởng.”
Ý cô là, sẽ không để ông ta nợ ân tình của đội trưởng, hơn nữa, nếu như vậy mà vẫn không hài lòng thì cô sẽ mặc kệ.
Lời nói của Tần Trúc Tây vừa phải phép vừa có chút nhắc nhở.
Chú Cường không khỏi cân nhắc, nếu như vậy thì cũng không sao, dù sao cũng là xe đạp, chỉ cần có là được, quản gì chứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây