Có lẽ vì bị từ chối nên ông ta không ở lại được nữa, lập tức dựng xe đạp cho hai người, bước chân vội vã rời đi, không còn vẻ ngẩng cao đầu như lúc đến.
“Em có thấy anh quá đáng không?”
Hứa Đình Tri chớp mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt Tần Trúc Tây, sợ bỏ lỡ một chút cảm xúc của cô.
“Nói bậy gì thế, không quá đáng chút nào, vốn dĩ đã nhiều năm không qua lại, không phải ông ta đến mượn đồ là chúng ta nhất định phải cho mượn. Hơn nữa em cũng không muốn, em còn chưa ngồi nó đi lấy chồng, sao lại cho người phụ nữ khác ngồi trước được chứ?”
Tần Trúc Tây đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp trai của Hứa Đình Tri.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây