“Đợi chị em về em có thể bàn bạc kỹ với chị em, anh đều đồng ý.”
Hứa Đình Tri nhìn chằm chằm vào Tần Trúc Nam, từ từ đưa ra yêu cầu của mình.
“Hả? Nấu cơm? Như vậy không ổn lắm?”
Tần Trúc Nam lẩm bẩm.
Tuy cậu còn nhỏ nhưng cũng biết, một cô gái nấu cơm cho một chàng trai, hình như không phải là hành vi gì tốt đẹp.
“Anh đóng tiền ăn, cũng không chiếm tiện nghi của hai người, không có gì không ổn cả, em có thể hỏi chị em, nếu chị em không đồng ý thì thôi.”
Hứa Đình Tri buông lời, nói xong anh liền đi, anh cũng không có ý ép buộc.
Nếu Tần Trúc Tây không đồng ý, vậy thì anh sẽ đi tìm người khác, xem nhà nào nấu ăn ngon, đồ ăn ở điểm thanh niên, anh không chịu được nữa rồi, anh sợ nếu tiếp tục ăn nữa, anh sẽ từ giả bệnh thành thật sự bị bệnh mất.
Vì vậy, khi Tần Trúc Tây đi làm về, cô nhận được một người em trai muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói đi, ấp úng làm gì.”
Tần Trúc Tây bất lực nói, một Hứa Đình Tri đi rồi, một thằng ngốc nhỏ lại đến, hôm nay cô phải đối đầu với bốn chữ muốn nói lại thôi sao?
“Cái đó, cái đó, chị, hôm nay em gặp anh Hứa.”
Tần Trúc Nam liếc nhìn chị mình, hơi căng thẳng nói.
“Ồ, rồi sao?”
Tần Trúc Tây vừa rửa tay vừa đáp lời.
“Em nói với anh ấy chuyện em đang học, anh ấy nói anh ấy có thể dạy em.”
“Ừ, rồi sao nữa?”
Cô không so đo cách nói chuyện như vắt chanh của Tần Trúc Nam, cố gắng kiên nhẫn chờ phần sau.
“Anh ấy nói là cảm ơn chị đã giúp anh ấy lần trước nhưng anh ấy muốn chị nấu cơm cho anh ấy, anh ấy có thể trả tiền, cũng có thể trả lương thực.”
“Hết rồi?”
“Vâng.”
Tần Trúc Nam gật đầu như gà mổ thóc, sau đó quan sát phản ứng của chị mình.
“Chỉ có chuyện này thôi, có đáng không?”
Cô còn tưởng Hứa Đình Tri muốn cô làm gì chứ, còn nói không có việc gì tìm cô!
“Chị đồng ý, tại sao lại không đồng ý? Để anh ấy trả tiền, chị còn đang lo ít cơ hội kiếm tiền đây.”
Tần Trúc Tây dứt khoát nói.
Một tuần chỉ nghỉ một ngày, ngày thường phải đi làm, không thể đi chợ đen bán đồ, kiếm tiền như vậy quá chậm, bây giờ có một việc có thể kiếm thêm tiền mỗi ngày, tại sao không làm?
“Hả? Nhưng mà...”
Tần Trúc Nam khó xử, sao chị mình lại đồng ý dễ dàng như vậy? Thanh niên trí thức Hứa là đàn ông mà! Như vậy không ổn lắm, cậu cảm thấy phải tránh hiềm nghi.
“Nhưng mà cái gì, có tiền không kiếm là đồ ngốc. Hơn nữa anh ấy có thể giúp em học thêm, cũng là chuyện tốt, đỡ cho đến lúc em đi học không theo kịp.”
Dù xét ở phương diện nào, đề nghị của Hứa Đình Tri đều có lợi cho họ, không có lý do gì để không đồng ý.
“Được rồi.”
Nhìn khuôn mặt kiên định của chị mình, Tần Trúc Nam nuốt những lời còn lại vào bụng, ừm, sẽ không có vấn đề gì đâu.
“Vậy để trí thức Hứa đến nhà mình ăn cơm được không? Người khác nhìn thấy thì sao?”
“Em ngốc à, đương nhiên không thể để anh ấy đến nhà mình rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại có một đống lời đồn đại, chị nấu xong sẽ mang đến cho anh ấy, vừa hay địa điểm học thêm sẽ đặt ở điểm thanh niên, hoặc là nơi nào đó yên tĩnh khác.”
“Tóm lại là không thể để anh ấy đến nhà mình.”
Tần Trúc Tây nói như lẽ đương nhiên.
Tuy cô có tư tưởng của thế kỷ mới nhưng cũng không khó để nhập vai vào tư tưởng của thời đại này, tóm lại là tránh hiềm nghi là được. Hứa Đình Tri chỉ cần bị người khác nhìn thấy ở cùng Dương Mi Mi là những chuyện sau đó liền không thể kiểm soát được.