Hoàng hôn buông xuống, lại đến giờ tan làm, trước đó đã có không ít người lén lút chuồn đi, dù là về nhà nấu cơm hay nghỉ ngơi, tóm lại luôn có người cảm thấy không tan làm sớm là thiệt thòi.
Chỉ có Tần Trúc Tây là không vội không vàng vẫn đang làm việc, đùa à, cô phải lấy đủ công điểm, đi về sớm lỡ bị trừ điểm thì sao, không đáng.
Cô cúi lưng, cầm cái cuốc xẻng thỉnh thoảng cuốc đất, chậm rãi, người không biết còn tưởng cô đang trồng hoa, nhàn nhã tự tại như vậy.
Mặc dù quần áo giản dị và rộng thùng thình, ngay cả vòng eo nhỏ cũng không lộ ra nhưng khi ánh nắng ấm áp màu cam vàng chiếu vào người cô, Hứa Đình Tri vẫn hơi ngẩn người.
Anh không khỏi nhớ lại dáng vẻ xảo quyệt của cô khi nói có thể giúp anh, thật mâu thuẫn, trên người người này lại có hai khí chất hoàn toàn khác nhau.
“Ồ, tính điểm à? Tôi đủ công điểm chứ!”
Tần Trúc Tây thấy Hứa Đình Tri đến, tự hào chỉ cho anh xem thành quả của mình, một mảnh đất lớn như vậy, đều là thành quả lao động của cô.
Cô cười nói, lưng thẳng tắp, cằm hơi hếch lên, ngay cả gió thổi đến cũng rất thú vị, thổi bay những sợi tóc dài của cô, giá trị nhan sắc +111...
“Chậc, mái tóc hư hỏng này thật vướng víu, ngày mai tôi sẽ cắt nó đi!”
Tần Trúc Tây không kiên nhẫn nhét những sợi tóc xõa vào, bức tranh mỹ nhân đột nhiên tan vỡ.
Hứa Đình Tri còn chưa kịp rung động thì đã giấu trái tim mình đi rồi.
“Ừ, đủ công điểm.”
Anh mặt không biểu cảm đáp lại, đánh một dấu tích lớn vào chỗ của Tần Trúc Tây, đáng tiếc, khi người nào đó không nói gì thì khí chất tăng vọt.
Anh tính xong điểm thì nhanh chóng rời đi, giả vờ không quen biết Tần Trúc Tây, không muốn trò chuyện. Nhưng cũng đúng thôi, hai người thực sự không quen biết.
Chỉ là Tần Trúc Tây tưởng rằng sau khi có kẻ thù chung, hai người sẽ cùng chung chiến tuyến, không ngờ nam phụ bạch nguyệt quang quả nhiên là nam phụ, người ta muốn đơn phương độc mã chiến đấu.
Được rồi, để anh đẹp trai một mình đi, cô cáo từ.
Tần Trúc Tây nhanh chóng chuồn đi, bóng lưng trở về nhà trông rất vui vẻ. Đột nhiên nhớ ra còn muốn đến nhà người ta ăn chực, Hứa Đình Tri vừa định quay lại nói gì đó thì phát hiện người đã chạy xa rồi.
Bỏ lỡ cơ hội ×1.
Ngày hôm sau, Hứa Đình Tri đi qua mảnh đất của cô rất nhiều lần, cô thề, thực sự không phải cô tự luyến, cô đọc được bốn chữ muốn nói mà không nói trên khuôn mặt vô cảm của Hứa Đình Tri.
“Anh có chuyện gì tìm tôi không?”
Tần Trúc Tây hỏi thẳng.
Có.
“Không có.”
Hứa Đình Tri lạnh lùng lắc đầu.
Không biết tại sao, anh cứ không nói được ba chữ muốn ăn chực, rõ ràng anh cũng không phải là người da mặt mỏng.
“Ồ.”
Được rồi, xem ra lại là cô ảo tưởng rồi, Tần Trúc Tây gãi đầu, ngáp một cái duyên dáng, rồi lại tiếp tục cuốc đất.
Bỏ lỡ cơ hội ×2.
Hứa Đình Tri không thể giả vờ vô tình đi ngang qua mảnh đất của Tần Trúc Tây nữa, anh suy nghĩ một chút, đến Tần gia, mới vừa đi đến gần, Tần Trúc Nam đã nhiệt tình chào hỏi anh.
“Anh Hứa.”
“Ừ.”
Hứa Đình Tri bình tĩnh gật đầu.
Mặc dù anh tạo dựng hình tượng ốm yếu ôn hòa ở đây nhưng trên thực tế, anh không thích cười, cũng giữ khoảng cách với mọi người, chỉ nghiêm túc lắng nghe và phụ họa mọi người nói chuyện.
Vì vậy mọi người mới đưa ra kết luận là tính tình anh tốt.