Nhưng cô ta chỉ dám tức giận mà không dám nói, chỉ đành tức giận cúi đầu, dùng sức kéo quần áo của mình, sắp vo thành một cục dưa muối rồi.
Tần Trúc Tây rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cô liếc nhìn Chu Lị, cũng không coi cô ta ra gì, tiếp tục trừng mắt nhìn Hứa Đình Tri.
Quay về cho em, đừng nhìn lung tung.
Hứa Đình Tri: Từ chối.
May mà đại hội tập thể đã tan, Vương Học Dân không còn gì để nói nữa, để mọi người về nấu cơm ăn nghỉ ngơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây