Nhà ga đông đúc người qua lại, bây giờ lại là buổi tối, hắn vừa hét lên như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Hứa Đình Tri nghe thấy, sắc mặt lạnh lùng lập tức trầm xuống, anh nắm chặt tay em họ.
“Đi theo anh, đừng nói lung tung.”
Thái độ bình tĩnh của anh khiến Hứa Văn Diệp như tìm được chỗ dựa, cũng không còn kích động và căng thẳng như vậy nữa, hắn gật đầu, nắm chặt tay Hứa Đình Tri, giống như người chết đuối vớ được cọc cứu mạng.
“Được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây