Hứa Đình Tri mỉm cười, nhìn Tần Trúc Tây với vẻ mặt tươi tắn, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến, nếu đưa cho anh một chiếc quạt xếp, anh chính là công tử bột như ngọc trên đường phố thời xưa, đẹp thì có chút khinh bạc.
“Lần sau tôi nên nhìn xuống đất, anh biết tại sao không?”
Tần Trúc Tây cũng nở nụ cười, cô dùng cằm chỉ vào mặt đất trống trải bên cạnh.
“Tại sao?”
Hứa Đình Tri bị nụ cười của cô mê hoặc, thuận miệng hỏi hai chữ tại sao, vừa hỏi xong anh đã hối hận, tiếp theo chắc chắn sẽ bị chế giễu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây