Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh hai người đi phía trước, một người mặc áo ghi lê nhỏ, cả người toát ra vẻ ngoài lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà trên người đã toát ra khí chất ‘người lạ chớ gần’.
Lục Ngữ Nịnh thì mặc một chiếc váy công chúa xinh xắn, tóc bện thành hai bím tóc đuôi cá, vừa đi vừa nhảy rất vui vẻ.
Đến trung tâm thương mại, Diệp Vân Linh bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Hai đứa có tiền không?”
Lục Tử Hạo liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Trung tâm thương mại này là của nhà chúng con.”
Diệp Vân Linh: “…” Tuy đã gia nhập hào môn, nhưng cô vẫn luôn bị chấn động hết lần này đến lần khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây