Khi mọi thứ xung quanh trở lại khung cảnh ban đầu, bên cạnh chỉ còn lại Lục Mặc không nhúc nhích, Diệp Vân Linh biết mình đã trở lại.
Nhưng lúc này toàn thân cô không còn chút sức lực nào, giống như một con búp bê rách nát bị ai đó vò nặn, ngã ngồi tại chỗ, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn là dáng vẻ hoảng sợ quá độ.
Chủ thần đứng đó, nhìn xuống Diệp Vân Linh, giọng nói vẫn lạnh lùng như bị nhiễu sóng, hỏi: “Sinh tử của bọn họ đều nằm trong một ý niệm của cô. Hiện tại cô còn dám nói, cô có thể không màng đến tính mạng của bọn họ sao?”
Chủ thần cũng không vội, cứ ở đó yên lặng chờ đợi.
Một giây, hai giây...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây