Diệp Vân Linh lại nhớ tới một số thứ tối hôm qua, lắc lắc đầu, cô bị sao thế này, chỉ mới một đêm mà đã trở nên biết liên tưởng đến những thứ không trong sáng thế này.
Mím môi, khó có khi ngại ngùng nói: “Thôi thì cứ bôi như vậy đi, cũng được.”
Trong lòng lại nghĩ, lát nữa phải đi mua hai chai xịt chống nắng mới được.
Lục Mặc khẽ nhếch môi, hỏi: “Đầu óc nhỏ bé, đang nghĩ gì vậy?”
“Im miệng.” Diệp Vân Linh liếc nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, sau đó trừng mắt nhìn Lục Mặc nói: “Kem chống nắng, anh còn bôi không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây