Nói trắng ra là do bọn họ thấy anh trước giờ không hề lay chuyển.
Câu nói còn chưa dứt, trên môi đã truyền đến cảm giác mềm mại.
Diệp Vân Linh hôn anh một cái, sau đó hơi lùi lại, nói: “Đừng xin lỗi em vì những chuyện đã qua, những chuyện đó không phải lỗi của anh. Hơn nữa bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi gì, chẳng phải em đã đánh bọn họ rồi sao, hơn nữa thật ra em đã đánh hai lần.”
Nói đến hai lần, lông mày Diệp Vân Linh nhướng lên, mang theo vài phần đắc ý.
Nhìn người con gái trước mặt, người mà anh có thể chạm tới bất cứ lúc nào, trái tim Lục Mặc run lên dữ dội, anh không nhịn được cúi đầu hôn xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây