Cô đang học cách thích nghi dần dần.
Diệp Vân Linh đưa tay rút một tờ khăn giấy, lau mặt cho Lục Ngữ Nịnh, lau sạch vết dầu mỡ ở khóe miệng, trên mặt mang theo vài phần ý cười nói: “Sao ăn sáng thôi mà cũng có thể ăn thành mèo con thế này?”
Lục Ngữ Nịnh rất hưởng thụ quá trình Diệp Vân Linh lau mặt cho mình, trên mặt không giấu được ý cười, lông mày cong cong.
Diệp Vân Linh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt có chút hâm mộ của Lục Tử Hạo, cầm lấy tờ khăn giấy vừa lau kia dí lên mặt Lục Tử Hạo, nói: “Hay là cũng lau cho con một chút nhé.”
Lục Tử Hạo thấy vậy, có chút ghét bỏ nói: “Mặt con không bẩn, không cần lau, ít nhất mẹ cũng phải đổi tờ khác chứ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây