Nghe đến những khoản tiền thưởng này, Diệp Vân Linh lập tức động lòng, kéo tay Lục Mặc nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi kiếm tiền thôi.”
Lục Mặc nhìn bàn tay trong lòng mình, những ngón tay thon dài của cô nằm gọn trong lòng bàn tay thô ráp của anh, theo hơi ấm từ lòng bàn tay, dường như có thể nghe thấy nhịp tim của cô.
Lục Tử Hạo nhìn hai người lớn nói đi là đi, bất đắc dĩ kéo tay em gái, gọi: “Ba mẹ đi chậm một chút, tụi con theo không kịp.”
Đi được vài bước, Diệp Vân Linh nhớ đến hai đứa nhỏ, buông tay Lục Mặc ra, xoay người lại dắt Lục Ngữ Nịnh.
Lục Ngữ Nịnh đứng im tại chỗ, có chút mệt mỏi nói: “Dì Vân, chân con mỏi quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây