Lục Ngữ Nịnh gật đầu: “Cũng có một chút.”
Diệp Vân Linh cắn một miếng kẹo hồ lô, có chút tiếc nuối nói: “Nhưng mà anh ấy muốn vay tận hai nghìn cơ. Chúng ta tổng cộng chỉ còn có ba nghìn tệ, nếu đưa cho anh ấy hai nghìn, vậy thì có thể hôm nay sẽ không được ăn cơm ngon, không được chơi trò chơi vui, cũng không được ăn kem, có khi đến cả kẹo hồ lô cũng không mua nổi nữa.”
Tay Lục Ngữ Nịnh khựng lại, nhìn cây kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt ngon lành trên tay mình, chỉ do dự một giây rồi nói: “Vậy thì đừng đưa nữa, ba con nhiều tiền như vậy, còn hỏi vay tiền dì, thật là quá đáng.”
Nói xong còn tức giận đến phồng cả hai má, cả người như đã nhập tâm vào việc ba lấy hết tiền của mình, hại cô bé không được ăn kem, cũng không được ăn kẹo hồ lô.
Thật là quá đáng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây