Cửa vừa mở ra, ngay cửa có một con thỏ, Lục Mặc suýt nữa thì giẫm phải, may mà Diệp Vân Linh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo anh, kéo anh lại, đồng thời nói: “Cẩn thận, mấy con thỏ này chạy nhanh lắm.”
Lục Mặc nhìn cánh tay thon dài trắng nõn đang đặt trên eo mình, giữa mùa hè nóng bức, đang bật điều hòa mà eo anh lại có chút nóng rực.
“Cảm ơn.” Nói xong câu đó, Lục Mặc lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Anh đứng thẳng người, ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt có chút lúng túng nhìn vào phòng.
Trong phòng, trên chiếc giường lớn hai mét, tấm ga màu xanh lam, có ba vệt nước đáng ngờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây