Đối mặt với những lời Diệp Vi Vi vừa nói, Tưởng Đình Sâm buông tay đang ôm cô ta ra, vẻ mặt cũng có chút lạnh nhạt nói: “Nếu em không làm, cảnh sát tự nhiên sẽ trả lại trong sạch cho em. Còn về phần Tiểu Từ, anh tin tưởng nó là một đứa trẻ hiểu chuyện, không phải loại người không phân biệt được phải trái, nó sẽ có phán đoán của riêng mình.”
Diệp Vi Vi hơi ngẩng đầu nhìn đối phương, giọng nói vẫn còn khàn đặc, nhìn Tưởng Đình Sâm hỏi: “Đình Sâm, bây giờ anh đang trách em sao?”
Tưởng Đình Sâm nói: “Không có, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, anh không làm phiền em nữa.”
Diệp Vi Vi theo bản năng nắm lấy tay Tưởng Đình Sâm hỏi: “Đình Sâm, anh không ở lại sao?”
“Em cần phải nghỉ ngơi cho tốt.” Tưởng Đình Sâm rút cánh tay đang bị cô ta nắm lấy ra, nói: “Không được rồi, ở bệnh viện Tiểu Từ không có ai đi cùng, anh qua đó xem nó một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây