Vẻ mặt của Lục Tử Hạo còn chưa kịp thu lại, thì đã thấy trận đấu kết thúc.
Lục Tử Hạo nhìn khối rubik trong tay, lại ngẩng đầu nhìn người đang cầm rubik, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Phương Từ có lẽ sau đó mới nhận ra, bản thân đã quên che giấu thực lực, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tử Hạo, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quên giảm tốc độ.”
Cũng bởi vì ngày hôm qua bọn họ vừa mới trải qua một phen sinh tử, nếu không thì Phương Từ ngày thường sẽ không tùy tiện thể hiện bản thân như vậy.
Cậu tưởng Lục Tử Hạo sẽ tức giận, không ngờ cậu lại hứng thú hỏi: “Cậu biết chơi rubik à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây