Câu nói này của cậu chẳng khác nào đang khơi mào cho một cuộc chiến, thiếu điều khiến cho những người có mặt ở đây tức chết.
Có vài người thì căn bản không tin lời Lục Tử Hạo nói, chỉ coi như cậu đang câu giờ khoác lác mà thôi: “Nói tiếp đi, ba mươi triệu tiền tiêu vặt một năm, cậu giỏi thật đấy.” Cho dù nhà họ Lục thật sự có nhiều tiền như vậy, cũng không có khả năng đưa nhiều tiền như vậy cho một đứa trẻ con.
Phương Từ tiếp lời: “Cậu ấy không có khoác lác. Tài sản của tập đoàn Lục thị vượt trên vạn tỷ, ngành nghề kinh doanh bao gồm quán rượu, Thương Tràng, nhu yếu phẩm hàng ngày, sản phẩm chăm sóc da cao cấp, thương hiệu thời trang, vân vân. Bất cứ thứ gì mọi người có thể nghĩ đến, bọn họ đều nhúng tay vào. Hơn nữa việc kinh doanh của bọn họ từ sớm đã thâm nhập vào rất nhiều quốc gia. Sòng bạc lớn nhất thành phố Las Vegas của nước M là do nhà bọn họ mở, một trong những quán rượu nổi tiếng nhất ở đó cũng là do nhà bọn họ xây dựng. Cho nên tôi cũng cảm thấy mọi người đòi ba mươi triệu là quá ít rồi đấy, cuộc sống của người giàu có là thứ mà mọi người không thể nào tưởng tượng được.”
Phương Từ tiếp tục nói: “Hơn nữa dù sao mọi người cũng đã trói tôi đến đây rồi, tại sao không gọi điện thoại về nhà cho tôi, bảo bố tôi đưa tiền? Nhà chúng tôi cũng khá giả.”
Trần Vũ Hàng tự châm một điếu thuốc, sau đó nhìn Lục Tử Hạo với vẻ thích thú hỏi: “Hai đứa bây hát hay đấy. Vậy tôi hỏi người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục này một câu, cậu thấy tôi nên đòi bố cậu bao nhiêu tiền là thích hợp?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây