Trần Vũ Hàng: “Ông tưởng tôi đang thương lượng với ông à? Tôi chỉ đang thông báo cho ông biết thôi. Nếu ông dám giở trò, bây giờ tôi có thể cho con trai ông nếm thử mùi vị của máu.”
Lục Mặc mím chặt môi, đường quai hàm căng lên, sau đó mới nói: “Được, ba tiếng đồng hồ. Nhưng tôi có một điều kiện, tôi cần được nhìn xem con trai và con gái tôi có an toàn hay không.”
Đối với yêu cầu này, Trần Vũ Hàng đồng ý, hắn ta chuyển ống kính về phía Lục Tử Hạo, đồng thời xé miếng băng keo trên miệng cậu bé ra.
Lục Tử Hạo sợ hãi đến mức hàm răng run lên lập cập, khóc lóc nói: “Ba ơi, ba cứu con với, ba có đủ tiền không? Nếu ba không đủ thì tiền ông bà nội cho con ăn vặt con đều để dành hết đó, ở trong ngăn kéo thứ hai trên bàn học ấy, con để dành tiền tiêu vặt mấy năm nay ở đó hết rồi, ba lấy tiền đó cứu con và em gái với, hu hu hu…”
Nghe Lục Tử Hạo nói lấy tiền tiêu vặt để cứu mình, những kẻ có mặt ở đó đều không nhịn được cười phá lên, đúng là trẻ con, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây