Nghe đến hai chữ “thức ăn cho cá”, trên khuôn mặt lạnh tanh quanh năm không biểu cảm của Lục Tử Hạo, rốt cuộc cũng hiện lên một tia sợ hãi thoáng qua.
Một lúc sau mới hỏi: “Bọn họ đều không bắt cậu, cậu lên đây làm gì?“.
Phương Từ cười nói: “Tôi sợ tôi không lên, cậu sẽ sợ mà khóc.“.
“Tôi mới không khóc nhè đâu.“. Lục Tử Hạo mím môi, liếc nhìn Lục Ngữ Nịnh bên cạnh nói: “Nhưng tôi lo cho Ngữ Nịnh.“.
Lúc này cô bé vẫn còn hôn mê, lát nữa tỉnh lại biết mình bị bắt cóc, chắc chắn sẽ sợ hãi mà khóc, thậm chí còn có thể để lại bóng ma tâm lý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây