Lần trước bị đánh bất ngờ, bọn họ đều quên mất trong tay mình đang giữ thứ mà Diệp Vân Linh luôn muốn có.
Hà Hồng Hoa lập tức chỉ vào Diệp Vân Linh mắng: “Diệp Vân Linh, lần trước mày đánh chúng tao ra nông nỗi đó, vậy mà còn dám đến tận cửa.”
Diệp Vân Linh tìm một chỗ ngồi xuống, thản nhiên nói: “Không phải hai người trước đây luôn miệng gọi con gái sao? Vừa lúc ghi hình xong, tôi ghé qua xem vết thương của hai người thế nào.”
Diệp Vi Vi nhìn người đang vênh váo trước mặt, bước lên hai bước chắn trước mặt cha mẹ, lạnh lùng nói: “Diệp Vân Linh, cho dù bọn họ có làm gì không đúng, nhưng dù sao cũng là bậc cha chú, chị không nên động tay đánh người. Chị không sợ chuyện này truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của chị, thân bại danh liệt sao?”
Diệp Vân Linh liếc nhìn người đang chắn trước mặt, nói: “Đôi khi tôi cũng rất tò mò. Sao cô có thể mỗi lần đều dùng những lời lẽ vô liêm sỉ nhất, lại dùng cái giọng điệu như là vì muốn tốt cho tôi vậy, không thấy mâu thuẫn sao? Hàng ngày giả tạo như vậy, cô không mệt sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây