Cuối cùng cũng leo lên được, cô dùng hai tay ôm chặt lấy thân cây, kẹp chặt người mình vào giữa thân cây, đề phòng bản thân rơi xuống, đồng thời cũng mượn lực để kéo người bên dưới lên.
Người đầu tiên được kéo lên là Lục Ngữ Nịnh, sau khi kéo người lên, Diệp Vân Linh liền để con bé nấp sau lưng ôm lấy mình.
Nơi này vẫn là vách núi, không có gì để bám vào rất dễ dàng lại trượt xuống.
Thực ra Lục Ngữ Nịnh vẫn rất sợ hãi, lúc nãy cảm giác rơi xuống vẫn còn rất đáng sợ, nhưng lúc này được dựa vào lưng Diệp Vân Linh, nhìn tấm lưng rộng lớn của cô, trong lòng Lục Ngữ Nịnh cảm thấy ấm áp, trong lòng cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.
Quần áo của Diệp Vân Linh sau khi trượt xuống đã dính đầy bùn đất, Lục Ngữ Nịnh bình thường rất thích sạch sẽ, lúc này lại lén lút áp mặt vào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây