Rõ ràng đây là phòng khách sạn, quần áo rách nát rơi đầy trên sàn thảm.
Ngoại trừ việc vào phòng làm chuyện ấy, thật cũng nghĩ không ra lý do nào khác.
Hơn nữa, dấu vết ái muội trên người cô cũng là bằng chứng.
Nhưng... anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng rốt cuộc là không đúng ở đâu?
Bỗng nhiên, từ hành lang truyền đến một tiếng thét chói tai.
Sắc mặt Thích Kim Nặc thay đổi, mạt thế đã bắt đầu rồi sao!?
Cô vội ôm chăn mỏng lao đến cạnh cửa, qua mắt mèo nhìn thấy một gương mặt be bét máu, sợ tới mức hét lên một tiếng.
“Chuyện gì vậy?” – Đằng Nguyên Dã nhíu mày, nhặt khăn tắm quấn ngang hông, bước nhanh tới cửa.
Qua mắt mèo, anh thấy một người đàn ông cắn phập vào cổ một người phụ nữ, động mạch cổ bị xé toạc, máu tươi phun trào, đỏ rực cả mắt mèo.
Sắc mặt anh lập tức trở nên u ám, lui mấy bước, khó tin nhìn cảnh tượng vừa rồi.
Thích Kim Nặc ôm ngực, tim đập thình thịch.
May mà thân thể này không phải thân thể thật của cô, nếu không sợ là đã hôn mê từ lâu!
Mạt thế hình như đến sớm hơn nguyên tác... – Bên ngoài chắc chắn đã trở thành một thế giới ăn thịt người rồi.
Nhớ tới những bộ phim tang thi máu me từng xem, Thích Kim Nặc không khỏi run rẩy.
“Nguyên Dã, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bên ngoài có chuyện gì?” – Thích Kim Nặc yếu ớt ngẩng đầu nhìn Đằng Nguyên Dã, giọng khẩn thiết.
Hiện tại cô là bạn gái của nam chính, cho dù anh chưa hoàn toàn tin tưởng, chắc cũng không đến mức bỏ rơi cô chứ?
Cô chỉ muốn sống sót.
Đằng Nguyên Dã sắc mặt trầm mặc, không nói lời nào, lại ghé sát mắt mèo nhìn.
Đáng tiếc, máu tươi đã nhuộm đỏ tầm nhìn, chỉ còn thấy vài bóng người cứng đờ lờ mờ qua lớp kính.
Cánh cửa bỗng truyền đến tiếng đập “bang bang”, theo sau là những tiếng gào rú dữ tợn, máu từ khe cửa chảy vào, mùi tanh tưởi nhanh chóng lan tràn trong không khí.
Thích Kim Nặc mặt mày tái mét, vội nép sát sau lưng Đằng Nguyên Dã, kinh hãi nhìn cánh cửa đang run lên bần bật.
“Làm sao bây giờ, Nguyên Dã... bọn chúng có phải đang muốn xông vào? Chúng ta... có phải sắp chết rồi không?” – Giọng cô run run, hoảng loạn cực độ.
Đám quái vật đó thật sự quá kinh khủng, cô sợ đến mức chân cũng mềm nhũn.
Đằng Nguyên Dã lạnh lùng nhìn cửa, ánh mắt u ám lóe sát khí, trầm giọng quát: “Đi mặc quần áo vào!”
“Vâng!” – Thích Kim Nặc gật đầu lia lịa, vội vàng cúi xuống nhặt lại quần áo rách nát, chân trần chạy lóc cóc vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, cô quay đầu nhìn vào gương, ngây người một lát.
Nữ phụ này... thật sự rất đẹp.
Một đôi mắt mèo to tròn, đuôi mắt hơi nhếch, vừa yêu mị lại vừa thanh thuần.
Mũi cao môi hồng, cằm nhỏ nanh xinh xắn, đuôi mắt phiếm hồng, sắc thái mị hoặc lại mê người.
Nhất là thân hình nóng bỏng, khiến Thích Kim Nặc – vốn là người ngoài đời có vóc dáng gầy gò – cảm thấy chấn động không nhỏ. Vòng một đầy đặn làm cô thấy... hơi nặng, quả thực không quen chút nào.
Ngay cả cô còn đỏ mặt khi nhìn mình trong gương.
Làm mối tình đầu của nam chính, quả nhiên cũng thật có tư cách.
Cô vừa kéo chăn mỏng xuống, vừa nhìn dấu vết khắp người, mặt càng đỏ bừng.
Lúc này, một khối ngọc bội bất chợt rơi xuống đất, Thích Kim Nặc cúi người nhặt lên.
Chính là miếng ngọc bội lúc trước– thứ đã đưa cô xuyên vào quyển sách này.
Cô lật qua lật lại xem xét, không thấy có điểm gì đặc biệt, thì đột nhiên trước mắt tối sầm.
Một đạo ánh sáng từ ngọc bội phát ra bao phủ cả người cô.