Ánh mắt Đằng Nguyên Dã lướt qua đống quần áo rơi vãi trên mặt đất, chân mày càng nhíu chặt.
Căn phòng hỗn độn, đủ cho thấy vừa rồi hoan ái cuồng nhiệt thế nào.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn về phía nữ nhân bên cạnh – kẻ đang giả vờ vô tội, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Mất trí nhớ khiến anh như một con hổ giấy, Thích Kim Nặc không còn sợ anh như trước.
Cô lập tức bịa chuyện: “Anh không nhớ sao? Chính anh kéo em đến thuê phòng, nhưng lại không ôn nhu chút nào, làm em đau quá, nên em mới tức giận đập anh bằng bình hoa.”
Thích Kim Nặc chỉ vào chiếc bình hoa dính máu ở bên cạnh, ánh mắt cẩn trọng quan sát sắc mặt anh.
“Ta không cố ý đâu, em cũng không nghĩ sẽ khiến anh mất trí nhớ.”
Cô cẩn thận tiến đến gần, bàn tay mềm mại bám lấy cánh tay rắn chắc của anh, nhẹ nhàng lắc lắc, “Anh đừng giận nha, được không?”
Lúc này, cô chỉ khoác một lớp chăn mỏng trên người, đôi mắt trong veo sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nanh trắng mịn, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, hàng mi dài rũ xuống, giống hệt một con thú nhồi bông tinh xảo có hình người.
Quan hệ giữa hai người dường như... không hời hợt.
Đằng Nguyên Dã vẫn cố gắng hồi tưởng, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng.
Anh cau mày: “Ta và anh là quan hệ gì? Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ cho em từ đầu đến cuối.”
Thấy anh không cự tuyệt sự đụng chạm của mình, Thích Kim Nặc càng được nước lấn tới, từng chút một nhích mông nhỏ lại gần, mềm mại tựa sát vào người anh.
Đằng Nguyên Dã cảm nhận được động tác nhỏ của cô, lông mày càng nhíu sâu, nhưng cũng không ngăn cản.
“Chúng ta đương nhiên là người yêu, em là bạn gái của anh mà. Chúng ta đã bên nhau gần một năm rồi, sao anh chỉ ngủ một giấc mà lại quên em rồi?”
Thích Kim Nặc cố gắng không để lộ sự chột dạ, giả vờ bình tĩnh. Đằng Nguyên Dã là người rất nhạy bén, rất thông minh, chỉ cần cô sơ suất một chút liền sẽ bị anh nhìn thấu.
Với cô mà nói, hiện tại quan trọng nhất là sống sót.
Mạt thế sắp ập đến, cô nhất định phải dựa vào anh… mới có thể bảo toàn tính mạng.
“Chúng ta là người yêu?” – Sắc mặt Đằng Nguyên Dã tối lại, ánh mắt u ám khó dò.
Anh đối với nữ nhân trước mắt hoàn toàn xa lạ. Dù cho bị mất trí nhớ, hẳn cũng phải có chút cảm giác quen thuộc chứ?
Nếu thực sự là người yêu, tại sao anh lại không có chút ấn tượng nào?
“Thực xin lỗi!” – Thích Kim Nặc càng thêm áy náy, ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, nghẹn ngào nói: “Đều là em không tốt, là em quá yếu đuối, chỉ một chút đau cũng không chịu được... Hay là để em đưa anh đi khám bác sĩ nhé?”
Cơ thể mềm mại trong lòng khiến Đằng Nguyên Dã thở gấp, muốn đẩy cô ra, lại chần chừ không xuống tay.
“Em buông anh ra trước đã.” – Anh nói khẽ, giọng mang theo một tia ngột ngạt.
“.Em..” – Thích Kim Nặc ấm ức buông tay ra, len lén liếc nhìn anh, thấy anh tựa hồ vẫn chưa nghi ngờ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Anh hỏi em, em tên là gì? Chúng ta là quan hệ gì?” – Đằng Nguyên Dã nhíu chặt mày, âm sắc lạnh lẽo.
Cái cảm giác đại não trống rỗng, như thể toàn bộ mọi chuyện thoát khỏi sự khống chế, khiến anh rất khó chịu.
Anh cảm thấy mọi thứ không nên thành ra thế này.
“Em tên Thích Kim Nặc, anh là Đằng Nguyên Dã. Cả hai đều là sinh viên Đại học Thủ đô.” – Thích Kim Nặc đáp, giọng kiên định.
“Vậy em hiểu biết gì về nhà của anh?” – Anh lại hỏi.
“Không biết nhiều lắm.” – Thích Kim Nặc lắc đầu, “Anh chưa từng kể chuyện gia đình với em, em cũng không tiện hỏi nhiều.”
Nói nhiều dễ sai, cô đương nhiên không thể lộ ra quá nhiều thông tin, nhỡ đâu sau này lộ sơ hở thì tiêu.
Đằng Nguyên Dã suy xét một lát, thấy lời cô nói vẫn có chút hợp lý.