Haizzz, bố cháu nói mất là mất.” Nói xong, bà cụ lau mắt.
Bà cụ biết Diệp Thanh Sơn bất ngờ qua đời, bà đã khóc một hồi lâu. Bà và mẹ ruột của ông là bạn bè, xem như nhìn thấy ông lớn lên. Bà xem ông như nửa con trai của mình, còn đau lòng hơn ông cụ Diệp.
“Mẹ.” Vợ con trai cả của bà cụ gọi một tiếng, ra hiệu cho bà đừng nhắc lại những chuyện không vui này nữa. Bà không vui, Diệp Ninh là con gái càng buồn bã hơn.
“Là bà không đúng, cháu đừng buồn bã. Nếu Thanh Sơn biết cháu thi đậu đại học, còn vào xưởng dược làm việc thì không biết nó vui thế nào đâu.” Bà cụ kéo tay cô, nhìn gói đường trắng cô để trên bàn, không vui nói: “Cháu làm gì thế? Còn khách sáo với bà đúng không? Cầm về đi, không thì bà sẽ tức giận đấy.”
Diệp Ninh cười yếu ớt: “Lúc cháu không ở nhà, chỉ có Diệp Lan và Diệp An ở nhà, bình thường may mà có bà quan tâm. Ngày mai cháu sẽ dẫn hai em đi huyện, trước khi đi cháu đến thăm bà. Đây là tấm lòng của cháu, bà đừng chê ít. Đúng rồi, bà ơi, cháu có chuyện muốn nhờ bà. Khi cháu bán đất, có giữ lại hai mảnh đất riêng bỏ hoang, cho nên muốn nhờ bà trồng trọt giúp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây