Nhưng lúc nhỏ bị sốt nên đầu óc có vấn đề, nhưng cuộc sống có thể tự lập, cũng biết nói.”
“Tôi nói mà, sao bà tốt bụng như vậy, thì ra là kẻ ngốc.” Diệp Ninh cười lạnh: “Quả nhiên không phải máu mủ thì đúng là không phải máu mủ, phúc phận như vậy tôi không nhận nổi.”
“Mày… Mày nói gì?” Bà nội kế tức giận chỉ vào cô: “Gì mà máu mủ hay không. Nếu tao không phải bà mày, tao có thể nghĩ tới mày à? Còn nhiều người sẵn lòng hơn nhé.”
“Tôi nói tiếng người đấy, thật sự cảm ơn bà đã nghĩ đến tôi. Sao, muốn nhân lúc bố tôi không ở nhà mà làm mai cho tôi để chiếm quà cưới à? Thuận đường còn có thể nhờ vả tí quan hệ đúng không? Mỗi ngày mơ đẹp gì đó? Còn bà nội à, bà nội tôi sớm chết rồi, ông nội cũng sắp chết luôn thì phải, nếu không có thể để mặc bà già yêu quái như bà tác quái á?” Cô liếc nhìn ông cụ Diệp chạy đến, lôi luôn ông cụ vào.
Dù sao Diệp Lan đã tốt nghiệp, lớp học của Tiểu An cũng gần như thế, nếu không học được thì có thể nghỉ sớm, cô không sợ chậm trễ học tập. Bây giờ cô thật sự không có gì cố kỵ nữa, cạch mặt thì cạch mặt, dù sao cũng không định ở trong thôn nữa, sợ cái gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây