Vốn dĩ cô đã tốt nghiệp nên không thể tiếp tục ở trong ký túc xá nữa, nhưng giáo viên chủ nhiệm đã nói chuyện riêng với trường học về hoàn cảnh của cô, giúp tranh thủ ít thời gian. Nhưng chắc chắn không thể tiếp tục ở tới khi trường học nghỉ hè được, cô phải mau đi đốc thúc tiến độ căn nhà bên kia thôi.
Cô luôn ghi tạc trong lòng mối ân tình này của cô Trương, đợi sau này có lương rồi, chắc chắn cô phải mua thứ gì đó đến thăm cô ấy.
Đoàn thợ xây mà chủ nhà mời đến rất nhanh đã tới, chỉ trong một ngày đã dỡ bỏ hoàn toàn ngôi nhà lụp xụp bên cạnh, ngày hôm sau đã nhổ hết cỏ dại ở sân trước sân sau, còn có mấy người nữa dọn dẹp mấy thứ lặt vặt trong nhà. Chờ đến khi họ chuyển đi xong rồi sửa chữa lại, Diệp Ninh dọn dẹp sạch sẽ là sẵn sàng cho người vào ở rồi.
“Thế nào, cũng không tệ lắm phải không?” Chủ nhà cười híp mắt hỏi.
Gia đình ông vốn là hộ giàu có trong huyện, sở hữu tới mấy bất động sản và cửa hàng, nhưng năm đó bị tịch thu hết, gia đình ông cũng vì vậy mà tan nát cả. Hơn mười năm sau, chỉ còn lại ông và vợ ở đây, người con trai duy nhất của họ đã ra nước ngoài, đến nay vẫn không có tin tức gì. Những ngôi nhà và cửa hàng được trả về đều trống không, vốn là ngôi nhà này được chuẩn bị làm của hồi môn cho em gái ông, tiếc là em gái ông không có phúc, không trụ được đến lúc đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây